01/04/2013

NHỚ BÁT CANH CÒNG


Nhóm BT: Bài thơ "Nhớ bát canh còng" được anh Phan Văn Lá sáng tác năm 1974, đăng lần đầu trong tuyển tập Đồng Vọng 6. Hôm nay, đọc lại bài thơ nầy, tôi không khỏi bùi ngùi, ứa nước mắt. Khi tôi được sinh ra thì bà ngoại tôi đã qua đời, tôi chỉ được nhìn hình bà ngoại trên bàn thờ, chưa một lần nắm tay bà ngoại đòi hái quít, hái cam ở sau vườn. Tôi thích nhất đoạn thơ nầy:
                 Bát canh chua còng chan cơm gạo cũ
                 Nêm nước mắm đồng cũng đủ thơm ngon
                Tuy không ngọt bằng thịt thà phố chợ
                Cũng đượm tình quê, mắt ngoại dịu hiền.
Anh Phan Văn Lá hiện nay là nhà thơ Hồ Trường, Phó Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật Nguyễn Đình Chiểu, Tổng Biên tập Tạp chí Văn nghệ Hàm Luông.

Phan Văn Lá

Mùa gặt xong ruộng quê khô gốc rạ
Nhớ quắt quay bóng ngoại đã xa lìa
Trong hương gió con nghe tình ân nghĩa
Vọng về đây khi nhớ bát canh xưa.


Hồi đó làng quê mình nghèo quá
Không ngựa xe, không phố thị, chợ phiên
Sang tháng ba ruộng đồng khô gốc rạ
Bữa ăn quê thường kham khổ qua ngày.

Ngoại vo quần băng mình trên ruộng rẫy
Soi đất khô lặng lẽ bắt còng con
Trong nắng lửa mồ hôi ròng tuôn chảy
Nếp da nhăn từng tuổi đã héo mòn.

Con theo ngoại cầm giỏ tre rảo bước
Lòng reo vui khi ngoại được còng to
Quên sao được lời dặn dò thuở trước
Đừng thọt tay vào còng kẹp nghe con!

Khi chiều quê hương nắng xa tầm mắt
Con, ngoại về với mớ còng tươi
Cùng đọt me xanh ngoại hái bên vườn
Cho vừa trọn nồi canh còng chiều lại.

Khói xanh dâng mái tranh chiều quê ngoại
Cay mắt nhoà nhưng không cay nghĩa quê hương
Lửa bếp reo niềm vui chao lòng ngoại
Ngập tình thương bao dành dỗ đêm trường.

Nồi canh chín khói bay cao nao nức
Xông ngạt ngào cùng hương gạo Samo
Bên mâm gỗ chiếc đèn chai lửa nhỏ
Bóng ngoại hắt hiu in tần tảo một đời.

Bát canh chua còng chan cơm gạo cũ
Nêm nước mắm đồng cũng đủ thơm ngon
Tuy không ngọt bằng thịt thà phố chợ
Cũng đượm tình quê, mắt ngoại dịu hiền.

Thời gian đẩy đưa gió đồng qua cỏ
Con bỏ làng xưa quen ánh sáng thành đô
Nơi phố lạ không phai ngày khắc khoải
Nhớ làng xưa, nhớ vị đượm canh quê.

Rồi ngoại mất xa nhạt nhoà sương phủ
Làng thôn xưa chôn bóng cũ nghìn thu
Trong hương gió con nghe tình ân nghĩa
Nghe tóc bay xa mưa rũ mịt mù.

À ơi…
Tháng ba nhớ bát canh còng
Đọt me xanh ngát đem lòng vấn vương
Về ngang làng cũ mù sương
Ngoại xa tăm dạng trăm đường đớn đau!

1974
Minh họa: S. Thống.




No comments:

Post a Comment