22/03/2013

Lời mở đầu

Hôm nay, chúng ta vui mừng họp mặt năm mới Quý Tỵ đầy niềm vui.
Đã mười chín năm qua, kể từ khi thành lập (1994), Nhóm cựu Giáo viên - Cựu Học sinh Trung học Công lập Bến Tre (Kiến Hòa) vẫn họp mặt đều đặn hàng năm vào một ngày sau Rằm tháng Chạp để cùng ôn lại những kỷ niệm ngọt ngào dưới mái trường xưa với bao nụ cười rạng rỡ xen lẫn những giọt nước mắt yêu thương.
Kỷ niệm thì vẫn nguyên vẹn cho dù chừng như nửa đời người đã trôi qua, từ ngày chúng ta cắp sách đến ngôi trường Trung học Bến Tre (Kiến Hòa) ở những năm 60, 70 của thế kỷ trước. Từng hình ảnh của ngày xưa lần lượt hiện về trong tâm tưởng… Giờ tan học, áo trắng học trò tràn ngập cổng trường như đàn bướm lượn quanh hồ Chung Thủy. Những chàng trai ôm ấp mộng tương lai, bao cô gái với mái tóc dài, mắt môi không trang điểm. Ôi những thiên thần thuần khiết!... Dù ngày ấy mộng mơ của tuổi trẻ có võ vàng ít nhiều giữa quê hương bom rơi đạn nổ, chúng ta vẫn tìm một màu xanh hy vọng, hy vọng quê nhà im tiếng súng, đất nước lại thanh bình. Và cái đáng trân trọng chính là tình yêu quê hương, lòng quý trọng thầy cô, yêu mến bạn bè, luyến lưu trường lớp.
Còn những giọt nước mắt, những nụ cười sum họp thì không thể phai nhòa. Cô Nguyễn Thị Lan thường rưng rưng nước mắt trong lời phát biểu tất niên. Vẫn nhớ như in buổi họp mười tám năm trước tại nhà hàng Tân Cảng, bên dòng sông Sài Gòn lành lạnh, cô Trần Thị Thủy Anh - người học trò cũ - đã ôm chầm thầy Phan Hồng Lạc mà nức nở : Hai mươi năm cách biệt rồi, thầy ơi ! Vẫn nhớ năm 2008, đêm lửa trại Bình Châu quây quần hàng trăm thầy trò…, bao giọt nước mắt mừng mừng tủi tủi của những nguời học trò - giờ ở lứa tuổi 50 - dâng trào khi gặp lại thầy Trần Kim Quế sau mấy chục năm xa cách. Cảm động biết bao, gần cuối buổi ăn  tối, thầy Trần Thanh Sao cùng vài học trò bị lỡ đường đến trễ. Càng cảm động hơn khi biết thầy Trương Thành Nghĩa đã đón mấy chuyến xe mới đến kịp. Rồi ánh lửa trại bừng lên theo từng lời hô của thầy Đỗ Quang Hạnh: “Trời ta, ta đứng !”; “Đất ta, ta ngồi !”, cùng lời ca tiếng hát điệu hò, bao trò chơi do thầy Tam Nhiều, thầy Quế và một số bạn hướng dẫn, đã làm sống lại một thời đã xa… thật hồn nhiên, hạnh phúc. Vẫn nhớ những chuyến đi do bạn Huỳnh Kỳ Trân, bạn Đặng Thị Kim Liêng tổ chức, những đợt từ thiện do bạn Tô My cùng một số bạn bè lo liệu…

                         Còn có nguời tận phương xa luôn thiết tha nhắn gọi:
             “Hỡi bạn bè mái tóc bạc nhiều chưa
             Xin chầm chậm chờ ngày ta gặp lại.”
             (Thầy Huỳnh Ngọc Diêu)
Mười chín năm rồi, “kể làm sao xiết muôn vàn” kỷ niệm đã hằn sâu trong tâm khảm. Càng hiểu nhiều, càng nhớ nhiều, càng yêu hơn. “Cho nên dù muộn cũng phải đến với nhau”. Chúng ta hãy sum vầy với thầy cô, với bạn bè, để chúc phúc cho mỗi thầy cô thân yêu, cho từng bạn bè thương mến trong mỗi dịp Tết đến xuân về.
Minh họa S.Thống

HỒ CHUNG THỦY  

No comments:

Post a Comment