Tự tình
TRẦN THỊ THANH
Về với biển để lại ngồi
nghịch cát
Em vẽ tên anh, em vẽ tên em
Dẫu biết rằng chẳng giữ
được lâu
Khi ngàn con sóng kia sẽ
mang đi tất cả
Sóng cứ cuốn đi và em cứ vẽ
Vẽ những yêu thương, vẽ nỗi
dỗi hờn
Hạt dỗi hờn em gởi con sóng
to
Ngàn yêu thương gởi vào con
sóng nhỏ
Sóng to tan vào biển khơi
Chỉ còn con sóng nhỏ vỗ về
tình tự
Bọt biển tan vào nhau
Cho em tan vào anh…
Biển đêm
Biển đêm,
Trời đất hoà làm một
Trăng tan trong không gian
Vạn vì sao tự tình cùng
biển cả
Cát mịn, mướt bàn chân
Tất cả như tan loãng vào
nhau
Ôi hạnh phúc biết bao
Biển hiền hoà của một ngày
không bão
Chỉ có gió thì thầm
Cùng dấu chân những con
còng nhỏ
Bước nhẹ nhàng như sợ động
vào đêm.
Hàm Tân 2008
No comments:
Post a Comment