08/04/2013




Hơn ba mươi lăm năm, gặp lại thầy cũ
Nguyễn Kim Trân

Nhóm Hương Sống.


T
hời gian qua đi, tôi tình cờ gặp lại thầy vào ngày họp mặt cựu học sinh Trường Trung học Kiến Hòa năm 2010. Thầy cũng giống như ngày nào. Trong tâm trí tôi, bao kỷ niệm chợt ùa về khi tôi hỏi: Thầy còn nhớ em không ? Nếu thầy không nhớ thì em sẽ giận!
Khi tôi học lớp 11A4, môn Pháp văn do thầy…dạy, môn Văn do thầy Kiên dạy, môn Vạn vật: thầy Quế, môn Toán: thầy Quới. Có biết bao kỷ niệm thời áo trắng. Tôi vẫn mong một ngày gặp lại thầy để ôn lại kỷ niệm ngày xưa đó.
Khi xưa, trong lớp, tôi là một học sinh bình thường, đơn giản, nhút nhát nhưng lại có một cái tên thật đặc biệt: Kim Trân. Tỉnh lỵ Trúc Giang lúc đó có một hiệu tiệm rất đặc biệt mà ai cũng biết: “Huê Trân - Tiệm trà Con Khỉ” và rồi tôi gặp “ác mộng” cũng từ đó. Tôi là một con nhỏ rất sợ thầy cô giáo (có lẽ do cha tôi cũng là thầy mà rất khó). Mỗi khi tới tiết dạy của thầy, tôi cứ nhìn chăm chú vào cử chỉ của thầy, mỗi lần cây viết của thầy rà lên rà xuống là tim tôi muốn ngừng đập vì có nghĩa sẽ là tôi,  không phải là Kim Trân mà là “tiệm trà Con Khỉ”. Cả lớp lại cười rần rần lên, tôi sợ hết cả hồn.  Tôi là một đứa hay bị thầy gọi nhất, gần như trở thành một ám ảnh. Trong suốt năm học, tôi sợ đến mức không bao giờ dám đối diện với thầy bất cứ ở đâu. Mỗi lần có việc lên văn phòng, tôi cứ phải thập thò, thập thò ngoài cửa nhìn dáo dác tìm mãi không thấy thầy thì mới dám vào. Bữa nọ, tôi chắc ăn không có thầy, mới đường hoàng bước vào văn phòng thì bỗng có tiếng gọi: “Tiệm trà Con Khỉ đi đâu đó”. Tôi hoảng hồn nhìn lại rồi phóng thẳng một mạch về lớp, không còn nhớ mình đến văn phòng để làm gì nữa.
Đôi khi, thầy cũng bênh vực tôi. Có một lần, tôi đi ngang qua lớp 11A5 đang lúc sắp hàng chuẩn bị vào lớp, nguyên cả lớp réo tên tôi để  trêu chọc, thầy lại rầy: “Không được chọc nó”. Có lẽ lúc đó, thầy nghĩ chỉ để thầy chọc ghẹo tôi thôi!
Thời gian trôi qua, tôi luôn luôn mong có một lần gặp lại thầy như để gặp lại bao kỷ niệm ngày xưa non trẻ, thơ ngây mà không bao giờ quên được. Mãi đến bây giờ, tôi vẫn chưa quên được một điều gì trong những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường. Kỷ niệm dù vui hay buồn cũng vẫn là kỷ niệm.
Sao tôi vẫn thương hoài màu áo trắng
Áo học trò, màu áo của trinh nguyên
Áo thơ ngây mà đượm nét hữu tình
Áo biểu tượng cho một thời nghiên bút.
Xin sống lại cuộc đời trong giây phút
Bạn bè đâu, sao chỉ có một mình
Sầu trở nặng tâm tình qua áo trắng
Rời trường yêu, tôi bước vào cay đắng
Biết làm sao mà gạn lọc vàng thau
Và áo trắng cũng hoàn là tay trắng!

No comments:

Post a Comment