Huỳnh Phương Nghĩa
“Vòm cây cối ngàn xanh xuân em đó.
Cành giơ ra là nhánh cũng ôm về”.
(Bùi Giáng)
Vâng, đó là qui luật của muôn đời cũng giống như bốn
mùa vẫn mãi tuần hoàn theo thời gian. Thời gian cứ lặng lẽ trôi; cuộc sống luôn
biến đổi, thăng trầm, dù mây vẫn xanh và biển muôn đời vẫn rộng. Hãy nhìn thật
sâu vào cuộc sống, hãy nhìn nhau bao dung và độ lượng hơn để chúng ta cùng
hướng về cái đẹp, hướng về những tình cảm thiêng liêng mà chỉ con người mới có
được; chứ đất với trời chỉ có nắng với mưa.
“Trong veo là nắng với trời
Ngổn ngang thương nhớ là người với nhau” (Phạm Tiến Duật)
Đúng vậy, tình yêu quê hương, tình phụ tử, tình thầy trò, tình bạn… là
những tình cảm thật đẹp. Ôi, yêu làm sao! Thương làm sao! Nhớ làm sao nơi mình
đã sinh ra, nơi có gia đình, thầy cô, bạn bè; nơi có những rung động đầu đời…
mà chỉ cần nghĩ đến, tôi đã thấy tâm hồn mình thật bình an:
“Bến Tre hỡi, Bến Tre ơi,
Ta yêu cả xứ cả nguời Bến Tre”
Có lẽ, đó cũng chính là hành trang thật đẹp, thật cần thiết trong cuộc
sống của chúng ta. Làm sao có thể quên được ngôi trường mà tôi đã học thời phổ
thông ở Bến Tre: nơi đó có những dãy lầu A, B, C, D… Thư viện này, những đêm
lửa trại, những buổi tập dượt văn nghệ với các bạn trong nhóm Hương Sống này;
những lần trao đổi với nhau về chủ đề cho tờ báo Đồng Vọng chuẩn bị thành hình;
vui, buồn cười, khóc… Nhưng tất cả đã là kỷ niệm và có những kỷ niệm thân thuộc
ruột rà như con cái, cha mẹ thì làm sao có thể quên được? Bạn bè giờ thì mỗi
đứa một nơi, đứa còn đứa mất, đứa đi đứa ở… Nhưng dẫu sao, chúng tôi vẫn còn
một điều an ủi là mỗi năm, có dịp ngồi lại với nhau cùng thầy cô để hoài niệm
về quá khứ và cũng để thấy được rằng: ở tuổi chúng tôi mà còn có được thầy cô
bên cạnh mình, để luôn là đứa học trò nhỏ thì đó là điều vô cùng hạnh phúc.
Ngày xưa, khi học chung với nhau ở Bến Tre, chúng tôi mỗi người đang ở
độ tuổi mà có người gọi là “lứa tuổi thích ô mai” còn rất vô tư, hồn nhiên; ăn
chưa no, lo chưa tới; còn giờ đây gặp lại thì… mỗi người có một cuộc sống
riêng. Có khi vì bận mưu sinh, chúng tôi không có điều kiện để gặp nhau thường
xuyên nhưng tận trong sâu thẳm của tâm hồn, chúng tôi luôn mong mỏi được ngồi
lại với nhau để tâm sự, kể lể những buồn vui, thậm chí còn có thể ôm nhau mà
khóc để cảm thông, để chia sẻ những nhọc nhằn, những khó khăn trong cuộc sống.
Những đứa học trò ngây thơ, bé bỏng ngày nào nay tóc cũng đã bắt đầu pha sương,
ngồi bên cạnh thầy cô của mình với những mái tóc bạc phơ để chuyện trò, để nhắc
về quá khứ…
Ôi thật đẹp! Thật cảm động và cũng thật ngậm ngùi làm sao… Nhưng dù cuộc
sống có thế nào, chúng tôi cũng sẽ phải luôn nở nụ cười như lời một người bạn
luôn nhắc nhở: “Dù ở tận cùng của sự đau khổ, cũng vẫn phải lạc quan, luôn nở
nụ cười dù biết rằng sau nụ cười có thể là những nỗi đau”.
Xin cảm ơn cuộc đời, cảm ơn Bến Tre, cảm ơn quý thầy cô, bạn bè của tôi…
đã giúp tôi luôn có niềm tin trong cuộc sống, có những tình cảm chân tình, có
một cuộc sống thật bình an.
Một lần nữa, tôi xin cảm ơn thầy cô đã dạy dỗ chúng tôi ở ngôi trường
Bến Tre này và có thể khẳng định một điều: Chúng tôi thật may mắn khi trong
cuộc đời mình được một lần làm học trò của thầy cô.
“Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra”.
Thầy cô ơi, tuổi tác đã hằn sâu những vết nhăn trên trán thầy cô, làm
tóc thầy cô thêm sợi bạc nhưng tấm lòng của thầy cô đối với chúng em mãi mãi
không hề cạn kiệt…
No comments:
Post a Comment