Trong cuộc đời mỗi
người, ai cũng có một thời để thương, để nhớ, nhất là nhớ về những kỷ niệm của
tuổi niên thiếu đã qua, trong đó có ít nhiều kỷ niệm đẹp của tuổi học trò. Tôi
cũng không ngoại lệ.
Thuở đó, tôi là một
học trò nghèo ở vùng quê Sơn Hòa, cách trung tâm thị xã Bến Tre khoảng 9 cây
số. Cha mẹ tôi đã thoát ly đi hoạt động cách mạng. Tôi nhờ sự đùm bọc, chở che
của ngoại, được đi học và may mắn thi đậu vào lớp đệ thất, Trường Trung học
Công lập Kiến Hoà. Vậy là ngoại phải nhín tiền để may cho tôi mấy bộ đồng phục:
quần tây xanh, áo sơ mi trắng.
Trước ngày khai
trường, một tay tôi ôm giỏ đệm áo quần, một tay xách bịch gạo, trong đó có keo
tép rang mặn để ăn cơm, từ biệt quê nghèo với gương mặt ngơ ngác… của vô số lúa
(hai lúa đã là ngon rồi). Tôi về Thị xã
ở trọ tại nhà người bà con. Tôi được thầy cô khen là học sinh chăm ngoan, nhưng
đúng ra tôi chỉ là một cậu bé quê mùa. Trong những ngày đầu bỡ ngỡ vào trường
gặp thầy cô, bạn bè đều mới, đặc biệt có một hôm tôi bị trễ học. Khi vào lớp,
cô giáo hỏi tôi lý do trễ học, mặt tôi đỏ lựng, miệng lắp bắp không biết nói
thế nào. May thay, cô giáo chỉ nhắc nhở chung và cho về chỗ.
Mãi sau này, một số
bạn chí thân của tôi mới hiểu rõ lý do tôi đi trễ: Tôi là cậu bé quê vừa đi học
tiểu học, vừa chăn trâu, mọi ngày chỉ quen đi chân đất. Đến khi đi học mặc đồng
phục nhưng tôi cũng vẫn đi chân đất đến trường, giữa đường chợt nhớ, chạy bộ
trở về nhà trọ lấy dép nên bị trễ giờ học.
Rồi thời gian vùn
vụt trôi qua, tôi cũng trải qua các lớp thất, lục, ngũ, tứ. Chiến tranh cuốn
tôi đi theo sự nghiệp chung của dân tộc, bạn bè ly tán, tôi không kịp từ giã
thầy cô. Mãi đến sau ngày 30-4-1975, tôi mới có dịp trở lại mái trường xưa, tìm
gặp được một số ít thầy cô và bạn bè ngày cũ.
Cho đến một ngày
gần cuối năm 2007, tôi được thông báo trước là sẽ được dịp gặp lại thầy hiệu
trưởng cũ của mình: thầy Trần Kim Quế. Tôi còn nhớ như in: hôm đó, tôi đón lấy
cái bắt tay và giữ lại rất lâu, thầy nhìn tôi bằng đôi mắt đầy xúc động đến
rưng rưng khi tôi đưa thầy chiếc thẻ học sinh của tôi ghi niên khoá 1967-1968,
đóng dấu và ký tên bên dưới: Hiệu trưởng Trần Kim Quế. Đó là chiếc thẻ học sinh
mà tôi đã giữ bên mình như một báu vật suốt 40 năm qua. Trái tim tôi như đập
chậm lại và có cái gì như nghẹn ngang ở cổ. Tự nhiên mắt tôi nghe cay cay… khi
thầy thảng thốt kêu lên: Trời ơi! Làm sao mà em còn giữ được kỷ vật này? Trong
phút giây vỡ oà xúc động, thầy trò chúng tôi chỉ còn biết nắm tay nhau, siết
chặt.
“Đi
bốn mươi năm - gặp lại thầy
Đang
vui sao mắt bỗng rưng cay
Thầy
ơi! Đường đời dù vạn nẻo
Mãi
nhớ ngày kỷ niệm hôm nay!”
Nhóm Hương Sống Trường THCL Kiến Hòa. |
No comments:
Post a Comment