12/05/2014

Hoa phượng thắm

                Huỳnh Thị Kim Cúc

                Gió đưa hoa phượng tình cờ
               điểm lên tóc đỏ một thời đón đưa.
              Biết là thắm mãi tình xưa….



                         Những ngày xuân tươi mát đã xa, tiết trời dần chuyển sang những cơn mưa đầu mùa.  Có hôm trời ui ui oi nồng không mưa không nắng dễ làm  người ta thấy buồn vu vơ- một nỗi buồn không tên. Tình cờ khi đi thăm bạn ở Sơn Hòa, tôi thấy dọc đường có nhiều cây phượng trơ cành (có ít lá non) trổ đầy bông hoa màu đỏ thắm và tượng hình những trái xanh dài buông thả, làm tươi đẹp  rực rỡ một mé trời. Vào buổi chiều tan trường, những áo trắng học trò đi xe  đạp về dưới  hàng cây phượng đỏ trông đẹp làm sao, tưởng chừng  như con  đường  là của riêng học trò vậy. À, vậy là sắp bãi trường rồi. Trong tôi, kỷ niệm về những mùa hè tươi đẹp của thời đi học trước chợt hiện về.
 
            Hồi đó, trong sân trường có nhiều cây phượng to, tán lá mở rộng như chiếc dù che mưa che nắng cho học sinh nô đùa. Trên tán lá xanh um là màu đỏ  rực rỡ của hoa phượng. Phải chăng nhờ sự tinh khiết của nắng, của gió và cái  nóng của mùa hè mà hoa phượng đỏ màu như thế. Còn tia nắng vàng xuyên qua tán lá tạo bóng hoa phượng xuống mặt sân. Từ bao giờ mà hoa phượng trở  thành biểu hiện của mùa hè, của học trò và vì thế nó còn có tên là Hoa học trò và được ưa chuộng trồng trong sân trường. Khi nghe tiếng ve sầu kêu ra rả trên cành  phượng đỏ thắm thì biết là sắp tới mùa nghỉ hè, tới mùa thi- mùa của lo âu và lưu luyến, mùa chia tay…
Khi những cây phượng trong sân trường nở đầy bông thì các bạn nam tìm cách bẻ nhiều cánh phượng to để các bạn nữ ép vào tập, vào sách cho đến khô, rồi dán vào bìa giấy cứng để làm tấm thiệp. Tấm  thiệp có hình con bướm bay  đi gởi lời tạm biệt hay hình hoa mai năm cánh nói lên nhiều điều may mắn, còn hình hoa phượng có vẽ thêm cành lá tượng trưng cho tuổi học trò,…Vào những  ngày cuối năm học, những tấm thiệp tự làm đó ấp ủ bao tình cảm yêu thương được trao cho nhau làm kỷ niệm trong ba tháng hè xa cách.

Lúc đó nhiều bài thơ, bài hát nói về mùa hè của học trò đã làm thổn thức biết bao con tim bé nhỏ và được thuộc nằm lòng. Chợt nhớ và hát lại thì thầm  những câu hát ngày xưa của nhạc sĩ Thanh Sơn: <Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn
                     Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương
                             Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi
         Phút gần gủi nhau mất rồi
                 Tạ từ là hết người ơi….> tưởng chừng như mùa hè ngày ấy đang quay về. Những ca từ đó đã làm đau nhói biết bao con tim của học trò khi tạm biệt Thầy Cô, bạn bè và mái trường thân yêu để về quê nghỉ hè. Còn thầy Phạm Phụng Thạch  cũng dâng tràn cảm xúc với  học trò và ngôi trường kỷ niệm vào mùa hè sau cùng trước khi đi nơi khác:
                 <Thôi bỏ đó ngôi trường hoa phượng đỏ
                Hành lang dài cho thương nhớ mênh mông….
                   ….Thôi bỏ đó từng giờ chơi, giờ học
                 Tiếng trống ban mai áo trắng ngập ngừng….                    
                ….Thôi bỏ đó ngôi trường chừ nắng hạ
                       Lá phượng bay và bàn ghế im lìm….
                   ….Rồi ngày mai các em còn có nhớ
                      Hay quên đi như bụi phấn ngày xưa….
                    ….Thôi bỏ đó học trò dăm đứa nhỏ
                      Vài đứa thương và vạn đứa vô tình….
                    ….Rồi ngày mai có ai về trường ấy
                    Nhắn dùm cho màu bướm cũ hoa xưa
                         Có một lần có một người để lại
                         Cả cuộc đời khi cất bước ra đi.

Cùng với những tấm thiệp tự làm và những bài thơ, bài hát được yêu  thích thì các quyển lưu bút được tích cực chuyền tay nhau để viết và lưu lại cho nhau nhiều kỳ niệm đẹp của ngày xanh. Từng dòng chữ được nắn nót cho tròn vẹn yêu thương, từng ý tứ sao đậm đà tình bạn và lời tạm biệt sao thấy nao lòng: <. …Ngày mai có thể gặp nhau thật đó, giây phút xao động nầy cũng khó nói thêm điều gì nữa….> và <….Lòng thấy nao nao làm sao ấy như sợ mất cái gì đó mà không bao giờ tìm lại được nữa , đó là tuổi học trò hoa mộng của tụi mình đó bạn….hè 1975>.

Ngày ấy, khi nghe tiếng ve sầu kêu ra rả trên những cành hoa phượng đỏ thắm và ngoài đường không thấy bóng dáng áo trắng đi học về…biết  là học sinh đang nghỉ hè. Ba tháng tròn là quá đủ để học trò tận hưởng những ngày hè vui chơi thỏa thích. Có bạn thì lo phụ giúp gia đình, có bạn về vui với ông bà cha mẹ, có bạn đi làm thêm kiếm tiền mua sách vở…Tuy mỗi bạn có hoàn cảnh khác nhau nhưng cùng chung quyết tâm là học thật tốt để trở thành người có ích sau nầy. Nghỉ hè rồi bạn nào cũng nhớ trường, nhớ Thầy Cô, nhớ bạn bè da diết.
Về quê rồi không ngủ được bạn ơi
 Nhìn ra cửa chơi vơi nỗi nhớ.
Có hôm tôi và bạn H.ghé thăm, ngôi trường vắng vẻ, sân trường thì đầy lá khô và xác  phượng, cây si cũng không buồn thả rễ, phòng học thì cửa đóng im lìm, bạn bè thì  ở quê xa còn Thầy Cô thì ở nơi nào, tôi thấy mình như đang lạc lỏng. Ngôi trường quá lớn nhưng tôi vẫn muốn ôm gọn trong vòng tay bé nhỏ của  mình. Rồi vì xa học trò, hàng cây phượng bơ vơ giữa  sân trường cùng  mưa  nắng, không tiếng nói cười đùa giỡn, không tiếng trống trường nên phượng  buồn rồi thả những cánh mỏng đỏ son xuống sân trường và nhờ bạn gió đưa đi.
Thời gian nầy bạn bè rất ít gặp nhau nên nhớ nhau nhiều và luôn háo hức mong cho mau tới ngày nhập học. Bấy giờ, những cây phượng trong trường đã ra đầy lá xanh non như hân hoan chào đón học trò bước vào năm học mới. Chúng tôi lên lớp và có phòng học mới, hân hạnh được học với Thầy Cô mới, tươi vui mỉm cười chào bạn mới và nói tía lia với bạn cũ về bao chuyện trong những ngày hè xa vắng. Không khí của lớp học thì ồn ào như vỡ chợ: tiếng nói cười, tiếng gọi nhau ơi ới, tiếng đùa giỡn…ơi sao mà vui quá.
Chín tháng cho niên học mới là thời gian quá đủ cho bạn bè cũ mới cùng nhau vun đắp tình cảm. Không thể nhớ hết những kỷ niệm của ngày ấy. Những hờn giận vu vơ vặt vảnh, ganh ghét tị hiềm hay nhiều chuyện như trẻ con. Đã học lớp 11 rồi mà còn méc với Thầy khi bạn cột vạt áo dài với của bạn khác, hoặc có bạn thì đỏ mặt tía tai sau khi lên bảng bị cả lớp cười rần rần vì tờ giấy ghi linh tinh bị dán ở sau lưng áo. Lúc đó, Thầy Cô chỉ mỉm cười và lắc đầu:< Các em đang  trở thành người lớn mà trẻ con quá, thôi bỏ lỗi cho bạn đi >. Còn nữa, ngày  đó học sinh đi học một buổi, buổi còn lại ai có muốn đi học đánh máy chữ, nữ công gia chánh, công nghệ…thì học, đặc biệt là không đi học thêm mà chỉ tự học hay học nhóm ở nhà bạn.

Theo tháng năm rồi cũng tới ngày chúng tôi rời xa ngôi trường và Thầy Cô yêu quí, còn bạn bè thì chia xa biết có còn gặp nhau nữa không.Vào những buổi học cuối cùng, không  khí của  lớp học sao mà trầm buồn khó tả - một hiện tượng hiếm thấy. Và rồi ngôi trường cũng vắng bóng lứa học trò chúng  tôi dù hàng  phượng vĩ còn khoe sắc đỏ thắm tươi, tiếng nói cười to nhỏ ngày nào lại thay bằng nỗi buồn tê tái, kỷ niệm ở chỗ ngồi học, nơi bảng đen (lúc đứng làm bài), bụi phấn trên tóc của Thầy Cô…càng làm ta lưu luyến. Xin giả từ con đường bên bờ hồ Chung Thủy có hàng me tây bóng ngả xuống làn nước trong xanh thơ mộng và cổng trường trung học uy nghiêm, kính yêu. Còn những tháng ngày gần gũi đẹp nên thơ nữa  khi xa rồi có hững hờ hay không và bóng hình của ai kia sao nghe thương nhớ đong đầy. Chuỗi ngày dài miệt mài học tập và rèn luyện để mong đậu vào đại học nhưng sao lòng không muốn rời xa những gì thuộc về thời đi học mến yêu, ôi thật là mâu thuẩn!
Lần giở lại từng trang lưu bút của ngày xanh: <…. Ghi lại nơi đây lời tạm biệt.Tạm biệt vì mong được gặp nhau ở giảng đường đại học, cố gắng lên bạn nhé.> hay<….Vì tương lai, chúng  mình hãy để vấn vương sầu muộn khi chia tay qua một bên mà cố gắng học tập tốt. Hẹn gặp lại nhau và mãi là bạn bè của nhau nhé.> Còn thầy chủ  nhiệm Trần Quang Mân luôn dặn dò:< Thầy đã khuyên bảo nhiều rồi và các em cũng rất tiến bộ nhưng thầy vẫn muốn dặn thêm: các em hãy cố gắng vươn lên để thực hiện được ước mơ và hãy là người có ích cho xã hội. Hè 1976 >. Và còn nhiều nữa những lời động viên, nhắc nhở đầy yêu thương của Thầy Cô, bạn bè ngày ấy như vẫn còn nguyên cảm xúc ban đầu cho dù thời gian đã đi xa.

Bao năm xa ngôi trường cũ là ngần ấy năm nhớ về những mùa hè kỷ niệm. Có mùa hè đi qua vội vã, cũng có mùa hè gợi nhiều nhớ nhung mênh mang.  Phải chăng màu hoa phượng đỏ thắm tươi tinh khiết minh chứng cho những mối tình lãng mạn luôn là ký ức đẹp của tuổi học trò và làm cho nỗi nhớ về nhau càng thêm da diết.
Và mỗi độ hè sang, các cựu học sinh nếu có nhớ thương về người xưa,  trường cũ xin hãy một lần hát lại thì thầm và chầm chậm những câu hát của ngày xưa đi học, và lắng nghe tiếng lòng mình thổn thức:<Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn                                             
                     Chín mươi ngày qua chứa chan tình  thương….
                    …. Màu hoa phượng thắm như máu con tim
   Những lần hè sang kỷ niệm
             Người xưa biết đâu mà tìm.


                                                                     (Tháng 5 năm 2014)

Cầu thang dãy B

Ngày hè -ảnh: PLHH.

1 comment:

  1. Kính nhờ Ban Biên Tập sửa giùm câu thơ " ….Thôi bỏ đó học trò dăm đứa nhỏ" thành " ….Thôi bỏ đó học trò dăm đứa nhớ". Xin cám ơn!

    ReplyDelete