06/01/2014

Nhớ thương trường cũ
 Huỳnh Thị Kim Cúc

Phong cảnh - thầy Lê Minh Ngữ.


Những ngày cuối năm, trời se lạnh. Tôi xem blog Hội quán Nhường Trà,  có thông báo tổ chức về thăm trường cũ lần cuối, sao thấy nặng lòng. Buồn thương, tiếc nhớ vu vơ. Còn dịp nào nữa để cùng bạn bè về thăm trường cũ, nơi thầy cô đã khó nhọc chăm lo dạy dỗ nhiều thế hệ học sinh nên người?
Ngôi trường cũ vẫn còn đây hàng ngày soi bóng bên bờ hồ Chung Thủy. Cây si nầy, gốc phượng kia đã có biết bao học sinh chụp hình lưu niệm. Cột cờ quen thuộc là nơi chúng tôi dự chào cờ mỗi sáng thứ hai ở sân trường rộng rãi, thoáng mát. Từng dãy lầu quen thuộc của cả thời trung học đệ nhứt cấp và đệ nhị cấp, dáng vẻ vẫn y như trước, được tàn cây phượng, cây si che nắng. Chỉ riêng dãy lầu hồi chúng tôi học lớp 6 bên Trường Nữ Tỉnh lỵ là không còn.
Thời đó, dãy lầu D có biệt danh là dãy lầu sâu. Tới mùa, sâu ở trên cây phượng đu đưa qua hành lang vào tận bàn học. Tôi còn nhớ giờ học Sử của thầy Nguyễn Đông Âu bỗng có tiếng á, một lát lại có tiếng ối. Tiếng la đủ kiểu của lớp học con gái khi nhìn thấy sâu trên vở, bàn, dép, áo. Lớp học nhốn nháo, cười giỡn nên thầy cho nghỉ để làm vệ sinh sâu.
Giờ Văn, thầy Trần Quang Mân bước lên cầu thang rất khó nhọc. Bữa nọ, khi đi lên cầu thang, thầy bị ngã ở cuối dãy D nên không ai nghe tiếng bước chân quen thuộc của thầy. Thế là thầy bắt gặp cả lớp đùa giỡn mất trật tự. Thầy không rầy, chỉ cười và nói: Các em giỡn đủ chưa, giờ ta học nha. Cả lớp yên lặng. Thương thầy nên ai cũng cố gắng học.
Về thăm trường cũ lần cuối. Tôi mong rằng đây chỉ là danh xưng về thời gian thôi chứ trong lòng mỗi thầy, trò Trường Trung học Kiến Hòa xưa vẫn còn nhiều lần nữa về thăm trường. Khi tìm hiểu, tôi được biết trường cũ sẽ được sáp nhập với Trường THCS Thành phố Bến Tre, nên cũng an lòng. Dù sao cũng còn  nơi chốn để về thăm.
Mỗi lần đi qua cổng trường cũ đối diện hồ Chung Thủy, tôi luôn có hoài niệm song hành. Cả khi cổng trường ngày trước chưa có câu Hàm dưỡng nhân luân minh tuấn đức. Hoằng khai khoa học tác tân dân và mấy cây me tây to nghiêng góc đổ bóng dưới mặt hồ. Nhớ năm lớp 11, có tiết học trống, năm bạn nữ chúng tôi ra bờ hồ ngồi trên thân cây nghiêng đó vừa ăn vặt, vừa đùa giỡn, suýt té xuống hồ.
Những chiều tan học, những tà áo trắng thơ ngây lượn quanh hồ rồi rẽ vào các ngã đường trong thị xã trông như đàn thiên nga vỗ cánh bay mất hút trên bầu trời xa thẳm. Tiếc rằng ngày ấy không chụp ảnh lưu lại nhưng tâm trí mỗi cựu học sinh đều khắc ghi mãi mãi.
Dù sau nầy trường cũ có đổi thay nhưng mỗi chúng ta vẫn khắc ghi bao kỷ niệm buồn vui và sẽ đeo mang cho đến hết đời mình. Sự bình dị trong sinh hoạt, ăn mặc, lời nói vô tư, trong sáng, biết tôn trọng thầy cô (dù thầy cô còn rất trẻ), nghịch ngợm, hờn giận vu vơ…
Về thăm trường cũ lần nữa. Theo thời gian, trường cũ sẽ ngày càng cũ thêm. Thầy cô lớn tuổi, già yếu; học trò nay cũng không còn trẻ nữa. Dù vậy, trong hoài niệm, mỗi người luôn có thời đi học hồn nhiên, hoa mộng, thời đi dạy học sâu lắng.
Chiều nay trở lại trường mình,

Nghe xôn xao những ân tình ngày xưa.

No comments:

Post a Comment