12/01/2014

ĐIẾU VĂN 

Tiễn biệt bạn Phạm Thị Hạnh
Nguyễn Thị Lan


Hạnh ơi,

Bạn vừa về, mừng – chưa hội ngộ
Lại ra đi thoáng chốc, bất ngờ
Nhớ quê, nhớ bạn, quay về
Sao không chầm chậm chờ ngày gặp nhau! 

Hạnh ơi, vừa qua, em Kỳ Trân đã tố chức một cuộc du ngoạn ngắn ngày đưa thầy cô đi dã ngoại, trong thâm tâm thoáng niềm ước vọng: giá Hạnh kịp về cùng dự chuyến đi. Bên mé biển, nơi nhà mát, trên bàn ăn bè bạn quây quần cùng vui chuyện phiếm, mình vẫn nghe thương vắng một người, nhưng rồi tự nhủ lòng: “Hạnh về có thời gian dưỡng sức, rồi khi ổn khỏe lại, chúng ta lại cùng nhau có một chuyến đi vui, nhưng than ôi niềm vui đã trở thành niềm đau tiễn biệt hôm nay. 

Mới mấy ngày trước đây, gặp Tomy bạn bè ai cũng hỏi: Cô Hạnh về chưa? Cô có khỏe không? My vui trả lời: Dạ, cô về rồi, Cô em khỏe. Nghe tin ai cũng mừng và chắc ai cũng nghĩ đến ngày gặp lại Hạnh.

Hạnh ơi, chắc chắn Hạnh cũng biết vậy mà sao không đợi chờ nhau – niềm vui của Hạnh là người thân, là học trò, là bè bạn chúng ta sao Hạnh vội ra đi không một lời giã biệt. Để bây giờ, ở đây, bên linh cữu Hạnh, học trò cũ của Hạnh đây, bạn bè thân của Hạnh đây đau lòng tiếc thương vô hạn, giọt lệ khôn cầm. 

Hạnh ơi, từ đây đến trường ta xưa không mấy chốc, trong dự định đến ngày họp mặt cuối năm, chúng ta mong được tổ chức về trường cũ để cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa: con đường quanh bờ hồ, hàng cây soi bóng nước, cổng trường uy nghi, các hành lang, dãy lớp, khung sân bóng rợp cùng lớp lớp học trò cũ của chúng ta, để sau này dù có “sao dời vật đổi”, hình bóng cũ đã khắc ghi vào tâm khảm không bao giờ phai mờ. 

Một quãng đường rất ngắn với một khoảng thời gian không dài, sao Hạnh không gắng sức để bề gì chúng ta cũng được một lần cuối bên nhau. Vậy cũng không được sao Hạnh, bạn vội vàng lặng lẽ ra đi, mai này trong ngày tương ngộ cuối năm, Hạnh đã bỏ lại một khoảng trống không lấy gì bù đắp nổi, Hạnh ơi! Học trò sẽ nhắc về cô, bạn bè sẽ nhớ về Hạnh nhiều lắm, nhớ vóc dáng cô giáo tiểu thư hiền hậu, dịu dàng lúc nào cũng nhỏ nhẹ lời nói, đôn hậu nụ cười với học trò và bằng hữu. 

Trong khoảng thời gian dài bạn sống xa quê hương, đến thời gian bạn ốm đau yếu sức, mỗi lần Hạnh quay về gặp lại, dù hình thể có hao gầy mệt mỏi, Hạnh vẫn là người bạn thân tình của chúng tôi. Hạnh vẫn là một cô giáo đầy tình yêu thương đối với học trò, hình ảnh em Lương Văn Tomy là một biểu hiện cho cho tình yêu thương đó, Hạnh là “cô giáo như mẹ hiền”. 

Giờ thì Hạnh đã ra đi, một bước phân ly, ngàn thu cách biệt, từ nay thôi không còn nữa trông mong những chuyến đi về. Thôi phải đành nói lời tiễn biệt, bởi chúng ta đều biết rằng nhân sinh hữu mạng trong vòng định nghiệp con người không thể quyết định số phận mình. Pháp phật có nêu: 

“Cốt nhục ân tình tương ái
Nan kỳ bạch thủ đoàn viên”

Tình cốt nhục, nghĩa tương thân sum vầy trong một thuở khó trông mong đoàn tụ đến bạc đầu dẫu thương nhau mấy cũng đến ngày chia cắt cách biệt đôi phương vạn cổ sầu. 

Thôi thì thôi, Hạnh ơi, 72 năm tuổi đời, bạn đã tròn đạo nhân sinh; với gia đình bạn đã trọn tình; với học trò với bè bạn, Hạnh đã tròn nghĩa. Nghiệp trần đã mãn, nợ thế không còn bạn ra đi theo định luật phù sinh “Sống gởi thác về” xin hãy nhẹ nhàng cất bước, phủi tay quên hết muộn phiền. 

Dư ảnh đã mờ khuất nẻo hư vô, nhưng tâm linh chắc vẫn còn đây, hồn thiêng xin chứng giám: vòng hoa tưởng niệm bạn hiền, hương khói tỏa ấm tình thân hữu. 


Học trò và bạn bè xin tiễn biệt!

Cây bạch mai trước sân nhà cô Phạm Thị Hạnh.

No comments:

Post a Comment