Đừng
lăng xăng. Hãy ngồi yên để bắt đầu thấy rõ.
Nguyễn Bạch Phượng
Tranh khắc gỗ của Đặng Văn Long. |
Khi buổi sáng
thức dậy thấy se lạnh. Khi buổi chiều thoảng vài cơn gió chướng. Thế là lòng
tôi lại nao nao. Lúc nhỏ, tôi nôn nao nghĩ đến những ngày tết. Ngày nay thì nôn
nao nghĩ thời gian qua nhanh quá, mới đó mà đã hết một năm. Một năm tuổi nữa mà
mình thì đã ngấp nghé tuổi 60.
Mấy hôm nay,
ngồi nhìn nắng, tôi thấy dường như nắng vàng hơn, tôi lại hay hoài niệm về tuổi
nhỏ của mình. Nơi có ngôi trường, thầy cô cùng bạn bè. Tôi lại thèm rong ruổi
những bước chân trong sân trường. Tôi nhớ từng hành lang của lớp học. Tôi nhớ
chỗ đứng của cô Lan mỗi khi tôi bước chân vào cổng trường. Tôi nhớ phòng học
dãy D những buổi tối tụi tôi - nhóm Hương Sống đốt đèn cầy cùng nhau hát hò
chuẩn bị cho buổi văn nghệ Tết.
Và thế là dòng
đời cứ trôi, tôi rời xa ngôi trường cũ và đến một ngôi trường khác xa hơn với
đầy ắp mộng mị vào đời. Những ngày đi xa và những lần trở về trên những chuyến
phà buổi tối, tôi hay ra đứng ngoài lan can để mặc gió thổi, để thấy lạnh mà
lòng ấm, để nhìn dòng sông đêm và đám lục bình hun hút. Sông đêm mình hiền hòa.
Người quê mình cũng hiền lành. Và tôi yêu tất cả mọi thứ của quê mình cũng như
yêu tất cả mọi thứ của cuộc đời tôi.
Sáng nay, một
buổi sáng có chút se lạnh, có thoảng vài cơn gió chướng và có vài sợi nắng vàng
hanh. Tôi và Thanh tình cờ đọc trên tờ lịch năm mới một câu của thầy Nhất Hạnh.
“Đừng lăng xăng, hãy ngồi yên để bắt đầu
thấy rõ”. Hai đứa tâm đắc quá, cười vang. Đúng là tôi đang ngồi yên. Tôi
không lăng xăng vì những thù hận, đau khổ, buồn tủi, phiền muộn. Tôi đang ngồi
yên để thấy hạnh phúc ở thật gần bên mình, dung dị, bình thường. Tôi thấy tôi
hạnh phúc khi được sống, yêu thương và được yêu thương. Tôi sẽ tiếc thương trần gian
này mãi mãi. Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu. (Bùi Giáng).
No comments:
Post a Comment