17/12/2013


KHUẤT MỘT NHÀNH MAI
            Nguyễn Bích Sao Linh



“Nghiêm không khắc, vui không lờn”
Thầy răn
            con nhớ hơn trăm sách dày
Thầy về…
            khuất một nhành mai
Mà gương sư đệ rạng hoài thiên thu
“Cao sơn ngưỡng chỉ” (*) tuyệt mù
Nguyễn Du vang mãi lời ru nhân tình
Lời thầy đồng vọng đinh ninh
Câu thơ Kiều lẩy, một mình trầm tư
Chị em thơ thẩn thẩn thơ
Nén nhang hiu quạnh, bơ thờ gió se…

(*) "Cao sơn ngưỡng chỉ": Một thành ngữ Hán Việt: nghĩa là ngẩng đầu 
nhìn tận đỉnh núi cao; ý nói ngưỡng mộ công ơn cao dày của người thầy.
Tuy nhiên, không ai nhìn thấy hết được, như nhìn hút tầm mắt lên đỉnh núi
cao. 




Lạy tạ thầy trước mộ bia
Dạ đài cách mặt…
            hồn quê dật dờ
Giảng đường xưa lộng hương đưa
Ngày xuân con én…
            thầy bình thơ dạt dào:
“Thương thay thân phận má đào
Oán thay Từ Hải sa vào Hồ công
Đắng cay tao ngộ trùng phùng
Bồ hòn dịu ngọt, lùng nhùng… Thúy Vân
Âm dương ai kẻ tri âm
Thế nhân ai kẻ cầm cân, động rừng
Lưới trời lồng lộng khôn cùng
Khóc cười ai kẻ lừng khừng, quẩn quanh
Trăm nghìn câu, hỏi cao xanh
Bao giờ, ai xóa cho lành nỗi đau…”
Bay trong sương khói trắng phau
Bay trong sương khói là màu mắt xưa






Dịu
            nồng
                        thắm
                                    thực mà thơ
Dịu – nồng – thắm – thực…
                                                bây giờ ngút xa!
Trời cao bóng núi nhạt nhòa
Vàng rơi mấy lá, ba xòa rưng rưng
Sương lam chiều thoáng chập chừng
Có con bướm đậm ngập ngừng…
                                                            vụt bay
Thầy vừa đứng ở đâu đây?
Thầy vừa ứng nghiệm một giây,
                                                            tạ từ?
Lắng lòng con, một cõi thơ

Giữa bâng khuâng, giữa vô bờ mênh mông. 

No comments:

Post a Comment