05/09/2013

Cà phê trong lòng hẻm

            Huỳnh Nguyên Khang

            Hẻm 107, đường Vườn Chuối, phường 4, quận 3, thành phố Hồ Chí Minh. Một ngày nắng xen kẽ trong mưa, sáng nay nơi lòng con hẻm này có nắng vàng lên, không gian tươi mát, nhẹ tênh.
            Tôi và bạn Đặng Hữu Vinh, cựu học sinh Trường THCL Kiến Hòa,  vào đây uống cà phê sáng.



            Điểm bán cà phê chỉ vỏn vẹn 5 bàn, đặt sát hàng rào sân vườn nhà ai đó, không nhạc nhẽo xập xình; vợ pha cà phê rồi bưng đến cho khách, còn người chồng đi tới đi lui, lăn xăn đổi báo cho khách xem khi khách vào đây uống cà phê.
            Tôi gọi một ly cà phê phin đen. Người vợ vừa đem ly cà phê ra thì người chồng lấy thêm một tờ báo thời sự vừa phát hành đặt bên cạnh ly cà phê, không nói năng gì. Người chồng quay sang bàn khác, thấy khách vừa lướt qua một tờ báo, để lại xuống bàn, ông lại lấy tờ báo đó chuyền sang bàn có khách vừa mới tới. Ngồi đây chỉ gần 10 phút, đã thấy khách ngồi chật bàn, họ ít nó chuyện với nhau, chăm chú đọc báo.
            “… Chắc ngày xưa ông anh là nhà báo nhà văn, nay nghỉ hưu…”- tôi mở lời với người chồng bán cà phê. Ông vừa xua tay vừa ngồi xuống bên cạnh tôi: “Không, tôi là dân lao động nào giờ. Mà anh hỏi tôi như vậy để chi?” Tôi nói: “Thấy ông quí trọng chữ nghĩa, vì vài dòng trên báo nên tôi hỏi cho biết thôi”. Ông vào chuyện: “Hằng ngày, tôi đặt mua bốn, năm tờ báo thời sự mới ra, còn nóng hổi cho khách xem. Đâu có đủ đâu. Phải chuyền nhau xem, riết thành…thông lệ, ai thích thì…ngồi đây. Vả lại, lúc trưa nghỉ bán, tôi vẫn còn lời bốn, năm tờ báo đem về nhà, đọc chơi…”.
            Giá bán cà phê tại đây thật mềm: cà phê phin đen 6.000 đồng/ly, cà phê đá 8.000 đồng/ly. Tôi tự hỏi, như vậy làm sao có lời? Tự đoán: Hai vợ chồng này đầu tư vào điểm bán cà phê không quá lớn như các quán trên đường với máy nhạc xập xình, có vài cô má đỏ môi hồng tới lui hay ngồi quầy tính tiền; còn mấy tờ báo cũ rích, như để trang trí, qua loa. Rồi, chừng thời gian ngắn đã thấy quán đóng cửa, sang cho người khác bán món khác vì nghe đâu quán cà phê nhạc đầu tư lan man, tốn kém quá nhiều chi phí.
            “Mỗi sáng, tôi đoán điểm bán cà phê… báo này bán vài chục ly cho khách. Góp gió thành bão, khéo co thì ấm – người ngồi kế bên tôi, có lẽ tuổi đã hưu nói rồi tiếp luôn – Giữa không gian ồn ã, con hẻm này là điểm đến tuyệt vời của tôi hàng ngày. Uống cái phin đen có 6.000 đồng nhưng được xem ba, bốn tờ báo mới, lời chán. Mà không phải chỉ vậy đâu, hôm nào không đến đây được để uống ly cà phê rồi xem báo, tôi cảm thấy thiếu thiếu một cái gì”.
            Đang huyên thiên câu chuyện bỗng mây đen vần vũ trên đầu rồi rất nhanh, mưa rớt hạt. Thay vì tính tiền trước thì khách nhanh tay dẹp mấy tờ báo vô dùm chủ cho khỏi ướt rồi tính tiền sau. Người chủ bán cà phê trong lòng hẻm lại xua tay: “Cứ bỏ mặc đó, để tôi…”.

            Xem ra khách đến đây uống cà phê quí mến chỗ ngồi này như người chủ quí khách.

No comments:

Post a Comment