Thơ trắng
Cát Hoàng
Minh họa: S Thống. |
1
Lục lại bài thơ viết đã bốn mươi năm
Tuổi học trò trắng
Thơ trắng
Sao chữ lòng không trắng không nguội?
Tựa ngọc lan đêm đợi tỏa hương
Tôi ghép tên nàng đi qua chiến cuộc
Vụng dại gót chùn tưa tướp máu
Đời sậy rỗng trắng lau bông chờ gió
Ước gì được giống bạn tôi – chôn sống
bài thơ đắm đuối hoài loài hoa mang tên con gái.
(Hoa – tên nàng thừa một chữ g)
Hoa trắng!
Nỗi niềm trắng!!
Thơ trắng!!!
2
Chẳng bao giờ anh quên nhủ lòng thôi đụng nhớ
Giấc đời say tự chuốc men tình
Ngu ngơ niềm vui mù quáng nỗi buồn
Quả bóng yêu xoay mặt nào cũng gặp
Chưa đau thương đã tự vấn vương
Ẩn ý
gì – khi người vẽ biểu tượng tình yêu là đứa bé trai được bịt mắt và bị mang đôi cánh?
Bay đi đâu hỡi trái tim non?
Năm – tháng – ngày – giờ bao la mùa xuân bất tận
Mấp mé thực - mơ bướm đợi – hoa chờ
Khuôn phép trời ơi do người đặt
Ong từ bi chết đứng ngưỡng vượt rào
Giá Thúy Kiều sống lại thời Facebook
Ai thèm làm Thúy Vân?
Chẳng bao giờ anh hát khúc niệm cuối
Mặc lệ Mỵ Nương rơi
Mặc tim Trương Chi vỡ
Tình yêu đầu thai tiếp cuộc con người
Ngất ngây chơi quả bóng vui- buồn
Xoay mặt nào cũng gặp nhớ - quên….
An Hòa, 2.11.2013
C.H
No comments:
Post a Comment