TRƯỜNG XƯA … THƯƠNG NHỚ
HUỲNH TẤN KIM KHÁNH (ghi lại cho người)
(Tiếp theo)
(Tiếp theo)
5. “Gió
qua song”
Giữa vùng sáng ngọc lưu ly, nhã nhạc bỗng
trỗi vang lừng… Đây là đâu mà suối ngàn mây bạc hoa lá say sưa? Lưu, Nguyễn siết
chặt tay nhau để biết mình còn tỉnh, thần trí lênh đênh trong cảm giác thật mơ
hồ. Thiên Thai! Ôi tiếng hát ai êm đềm lướt đi trên sóng, âm ba đồng vọng ngút
ngàn. Xiêm y nào tha thướt khúc Nghê Thường, trăng sao đổ về trên mái tóc. Búp
tay ngà nhẹ dâng mỹ tửu – có phải đây là giấc mơ Đường Minh Hoàng một mùa trăng
xưa du nguyệt điện? Ôi! Tấm dung nhan thiên kiều bá mị, ta có duyên nhau tự kiếp
nào.
Tự kiếp nào Lưu, Nguyễn đã có duyên cùng
tiên nữ. Cuộc hội ngộ góp bằng sắc với hương, bằng thơ với nhạc. Trên chót vót
đỉnh mơ của ngàn người trước của vạn người sau, một khúc ơ hờ lạc bước đã kết
nên bản tình ca bất tận. Nơi đây là chốn thiên tiên, là hoa xuân không hề nhạt
bướm xuân không hề tàn. Không là chốn bụi trần nên chẳng có cõi hư vô. Không
còn thời gian bởi nắng vẫn ươm mơ, suối vẫn đàn muôn thuở, oanh vẫn hót ngọt
ngào… Hỡi ơi, cuộc tình nào ước mong miên viễn?
Hai chàng nho sĩ chốn trần gian trong một
thoáng đã rũ áo phong sương thênh thang miền cực lạc. Kìa bên dòng suối ngọc có
dáng tiên nga tha thướt dưới hoa đào, má hồng, môi thắm. Chàng bỗng thấy lòng
rung động, nhẹ nhàng nâng lấy bàn tay người ngọc. Người ngọc thản nhiên. Chàng
bạo dạn khẽ thốt lời ân ái. Người ngọc vẫn im lìm. Những ngón tay mềm mại nằm
trong lòng bàn tay chàng mà ánh mắt giai nhân chừng như xa vắng. Chàng chợt hiểu.
Bàng hoàng. Nàng là tiên nữ đẹp như trăng và trong như suối. Tâm hồn nàng thanh
thoát quá, sao cảm thông được những ước muốn tầm thường. Nét thanh thoát ấy chỉ
để trang điểm chốn bồng lai. Nàng là tiên nữ không là người thì làm sao biết
xúc động, biết … yêu?
Chàng tuổi trẻ ngỡ ngàng … Nhân loại ơi!
Người ơi! Quê hương ta đâu? Không, tôi chỉ là con người. Tôi muốn trở về cuộc sống
của tôi. Ở đó tuy có cái chết nhưng chan hòa nguồn sống. Hoa có tàn bướm có
phai, nhưng đông qua rồi xuân đến, cảnh vật lại rực rỡ muôn màu. Ở đó có chiến
tranh có đói khổ hận thù nhưng tôi vẫn tìm được một nơi yên ả cho tinh thần, vẫn
còn những tấm lòng thành khẩn xây dựng một ngày mai tươi sáng. Trần gian dù cơ
nghiệp có khuynh đảo bởi nhan sắc Tây Thi, ngai vàng có nghiêng đổ vì tiếng cười
Bao Tự, vẫn là những chuỗi ngày sống động có vui buồn sướng khổ và cái chết
không quá đắt của một kiếp nhân sinh. Có gì phải thở than?
Lưu và Nguyễn, hai chàng hãy còn nặng nợ
trần gian nên không hòa hợp được với đào
nguyên tiên cảnh, đành trở về chốn cũ. Nhưng than ôi hiện tại không là dĩ vãng,
con người làm sao nối được ngàn xưa với ngàn sau! Ba trăm năm phù thế qua mau
giờ đã biền biệt mù khơi, đường xưa lối cũ chỉ còn là sương là khói. Cuộc đời
dâu bể tang thương. Âu sầu, Lưu Nguyễn ngược đường quay lại Thiên Thai thì đá
mòn rêu phủ, cánh hạc đã bay lên vút tận trời… Trời vẫn xanh, gió vẫn thổi, mây
vẫn lững lờ. Màu trời sao xanh làm chi sắc bi thương, gió thổi làm gì những ngọn
bão bùng, mây trĩu nặng bao nhiêu buồn đau mà thẫn thờ mãi trôi trên dòng thời
gian bất tận. Hai chàng không tìm thấy tình yêu cõi tiên. Nơi đây hạnh phúc đã
biến thể vô cùng thuần khiết, ngự trên đỉnh cao chất ngất, nơi cao nhất không
có chốn nào cao hơn, trên đó không còn gì nữa và dưới đó chỉ là khoảng chân
không mờ mịt. Thôi đành vĩnh biệt. Kiếp nhân sinh ba vạn sáu ngàn ngày…
Ta không muốn lên chốn Thiên Thai. Trái tim
ơi, ta muốn nghe từng nhịp đập của mi, khối thịt đỏ chuyển vận sự tồn sinh cho
khắp châu thân. Mi là tất cả trần tục của loài người. Ta muốn đọc trên môi ai
mơ mộng cuộc tình lên ngôi thần thánh. Ta muốn nhìn trong mắt ai long lanh nụ
cười rạng rỡ ánh bình minh. Ta muốn có những chiều hò hẹn, khói thuốc thơm phả
vào từng sợi tóc em mềm. Ta muốn có những tối bâng khuâng nghe gió thổi từ
phương trời nào vô định, rồi trong cõi mơ hồ mờ nhạt mây xa hình ảnh người yêu
nhẹ hé môi sầu, nụ cười buồn cách biệt rung vỡ trời xanh. Ta muốn chói lòa giữa
dòng biển xanh xao vũng mềm ngạt thở dưới ánh chiều khỏa thân cuồng nhiệt. Ta
muốn man dại trong tuổi đời ngơ ngác để dắt dìu nhau vào đam mê lớn trong đời.
Người xưa thường nguyện làm chim liền cánh cây liền cành. Không, ta tham lam
hơn: Ta là máu huyết của loài chim, là nhựa sống của loài cây, còn cánh chim
kia có thể lìa thân ta không chịu, cành cây kia có thể gãy đoạn ta không ưng.
Nhưng ta biết suốt đời ta chỉ là một kẻ
hăm hở đi tìm, tìm hạnh phúc mong manh và diệu vợi, biết bao lần cứ ngỡ ôm được
trong vòng tay. Giữa tin yêu đã thấp thoáng phút giây tan tác. Bên mắt môi cười
làm sao che giấu dòng lệ chia phôi. Quay cuồng trong mưa nắng của đất trời,
chân lý chỉ là ánh sáng ở cuối đường. Ta đi hoài, ta đi mãi. Mà cứ mù khơi. Có
phải ta chỉ là một thực thể nghèo nàn mãi mãi kiếm tìm vô vọng. Là kẻ lữ hành lặng
lẽ đứng trên cầu nhìn dòng nước chảy miên man? Là tần phi nơi cung cấm vì yêu
quân vương mà mòn mỏi tuổi xanh, đợi lúc tà huy rũ bóng cuộc đời?
Cuộc đời là áng mây trôi mà bến bờ thì
mênh mang vô tận. Ta đã lỡ đánh mất một thời vàng ngọc thơ ngây. Tiếc nuối vô
ích. Xót xa nào thay đổi được gì. Nửa đời còn lại ta cầu mong có ánh sáng ở cuối
đường. Dù mải mê đi tìm, vẫn không thể nào bắt gặp ánh sáng - niềm tin, hy vọng.
Tin tưởng thương yêu xua đuổi hết ưu phiền. Hy vọng trong giao cảm thiêng liêng
nào đó của tâm tư, những kẻ đồng hội đồng thuyền bên trời lận đận lo gì không gặp
gỡ? Bảo Khanh Trung học Kiến Hòa.
(Còn tiếp)
(Còn tiếp)
No comments:
Post a Comment