MỎI CÁNH CÒ
(thơ nói lái)
Kính
tặng Thầy Bùi Thanh Kiên
Hơn bảy mươi Xuân mắt đã mờ,
Phú Hưng, “lão phu” hứng làm thơ !
Nhớ người con gái xa xưa đó,
Giồng Trôm, lão chằng ngó dòm
trông !
A ! Quán ven sông chiều An Hóa,
Đêm Hàm Long, lòng vẫn còn ham !
Áo dài phi mỏng sang Phong Mỹ,
Tân
Thiềng trái ngọt, nghĩ thần tiên !
Băng
Tra mới đó đã ba trăng !
Giồng
Tre sao lại phải dè trông !
Bến Tre in bóng hồng xưa cũ…
Nay bé đã trên tuổi lục tuần
!
Chợ Giữa năm xưa, đời chữa vợ,
Đình Khao chưa từng bị đào khinh !
Long Mỹ rượu say nghìn ly mỏng,
Nên Quới Điền không quyến luyến đời !
Cồn Ốc, cóc ồn – tai đã lãng !
Đại Điền tắt máy, chẳng điện
đài.
Bay lã, bay la,
Ba Lai đón…
Mõ Cày mỏi cánh. . . mãi cò ơi
!
Võ Văn Tăng
Sài
Gòn, 18.8.2015
DI CHÚC
Khi
xuôi tay ta nào có biết,
Bao
nhiêu người sẽ đến với mình !
Nén
hương thơm làm sao thưởng thức,
Ly
rượu rồi sẽ nhạt rất nhanh !
Bạn
bè tôi mất rồi một đứa,
Trong
những lần họp mặt sum vầy.
Vẫn
bình thường như ngày xưa ấy,
Có
chút gì trống vắng ở đây !
Hãy
chắt chiu phút giây ngắn ngủi,
Thời
gian không dừng lại bao giờ !
Đến
với nhau khi còn có thể,
Gối
mỏi rồi chẳng dễ tìm nhau !
Võ Văn Tăng
Sài
Gòn, 12.8.2015
No comments:
Post a Comment