TRƯỜNG XƯA ….THƯƠNG NHỚ
HUỲNH TẤN KIM KHÁNH
(Tiếp theo)
4. Mùa thi đáng
quên
Đến hè, chúng tôi nhận nhiệm
vụ coi thi và chấm thi Tú tài. Năm đó, một số anh chị em được điều
động về Hội đồng thi Cần Thơ – nơi tập trung thí sinh các tỉnh miền Tây Nam Bộ từ Hậu Giang
trở xuống. Trước đó ít lâu, Nha Khảo thí có gởi đến mỗi trường một
tập danh sách các hội đồng coi thi gồm chủ tịch, phó chủ tịch hội
đồng, các phó chủ tịch trung tâm và số giám thị được chọn. Một tập
danh sách tương tự cho hội đồng giám khảo được gởi tiếp theo. Mỗi anh
chị em đến văn phòng nhà trường nhận lộ trình thư, tiền ứng công tác
khảo thí và chuẩn bị một va-li vật dụng cá nhân, có thể ở lại hội
đồng thi một tuần (giám thị) hoặc vài tuần (nếu kiêm nhiệm giám
khảo).
Năm
ấy, khoảng 20 anh chị em giáo sư Trung học Kiến Hòa công tác tại Hội
đồng Cần Thơ thật vui, vì chủ tịch hội động chính là anh Quế, hiệu
trưởng trường mình. Hội đồng đặt tại trường Trung học Phan Thanh Giản,
ngôi trường bề thế nhất của miền Tây Nam Bộ, tên cũ là Collège de
Cantho. Đây cũng là một trong ba ngôi trường đầu tiên dành cho học sinh
bản xứ tại Nam Kỳ, được xây cất năm 1917, sau Collège de Mytho (1880) và
trước Lycée Pétrus Ky (1927). Giám thị thuộc nhiều trường ( Trung học
Pétrus Ký, Chu Văn An, Hồ Ngọc Cẩn, Gia Long, Trưng Vương, Mạc Đĩnh Chi…
của Sài Gòn, một số trường trung học các tỉnh, chẳng hạn Nguyễn
Đình Chiểu ở Mỹ Tho, Tống Phước Hiệp ở Vĩnh Long…) hoán chuyển nhau.
Một số anh chị ngụ ở khách sạn hoặc ở nhà người thân nhưng hầu hết
giám thị, trong đó có nhóm Bến Tre, ngụ tại hội trường của trường
Phan Thanh Giản để tiện sinh hoạt, họp hành. Hơn nữa, mỗi tối các
bạn có thể đàn hát, đánh cờ tướng, có khi chơi bài tây, từng nhóm
chuyện trò thật rôm rả. Đợt thi Tú tài I diễn ra suôn sẻ được hai
hôm. Đến ngày thứ ba, một sự việc nghiêm trọng xảy ra: tám giám thị
thuộc trường Trung học Kiến Hòa bị hành hung.
Khi
anh em đang dùng bữa trưa tại một quán ăn phía trước trường, thình
lình một chiếc xe nhà binh mui trần xịt đổ trước quán. Năm bảy anh
lính ăn mặc lôi thôi (trên xe chỉ có cuốc xẻng, có lẽ họ từ một công
trường quân đội) nhảy xuống, xông vào quán tấn công các giám thị. Anh
em nhóm Bến Tre gồm tám người, phản ứng ngay tức khắc: Nguyễn Hữu
Khiêm (dạy Sử Địa), Nguyễn Kim Hoàn, Trần Thanh Sao (Lý Hóa), Lê Văn
Hậu (Quốc văn) và Lê Văn Trinh (Toán); riêng Đoàn Văn Phi Long (Toán)
giỏi thái cực đạo, đã đánh trả quyết liệt, Phạm Tấn Phước (Toán)
và Trương Thành Nghĩa (Lý Hóa) to con, vung ghế tự vệ. Có thể nhóm
lính chỉ muốn dằn mặt mấy thầy giám thị, vừa sợ quân cảnh ập đến,
nên họ rút nhanh. Hậu quả là Nguyễn Hữu Khiêm bị u đầu, sứt nút áo,
hai bạn khác bị trầy trụa. Do trong buổi thi trước, chúng tôi kiên quyết không cho một
thí sinh quân nhân giở tài liệu trong phòng thi, nên thí sinh đó đã rủ
rê đám lính hành hung chúng tôi.
Tin tức loan đi thật nhanh, tạo nên
một cơn “địa chấn”. Trong những năm trước, có thí sinh bất hảo hăm
dọa giám thị và ngay kì thi năm rồi giáo sư Trần Vinh Anh ở Đà Nẵng
rủi ro bị lén lút đâm chết. Còn nay lại hành hung giám thị ngay
trước cổng trường thi, nghe đâu thí sinh đó lại có dây mơ rễ má với
quan chức cấp cao nhất của tỉnh. Toàn thể giám thị quyết định ngưng ngay
kỳ thi. Từ Sài Gòn ra Huế, từ miền Tây đến miền Đông Nam Bộ, báo chí
đều loan tin đặc biệt này, dư luận xã hội thật xôn xao.
Vấn
đề tác động sâu sắc đến nhiều thành phần khác nhau. Thứ nhất là
nhà giáo chúng tôi. Dù rằng đám lính trẻ người non dạ, cũng có
thời gian ngồi trên ghế nhà trường, lại có hành động đánh thầy,
ngẫm cho cùng giáo dục còn nhiều lỗ hổng. Anh em họp cả đêm, quyết
định đấu tranh để bảo vệ danh dự nhà giáo, bảo vệ quyền khảo thí
và luật pháp quốc gia.
Thứ
hai là về phía chính quyền. Trước tiên và trên hết, Bộ giáo dục có
đảm bảo công tác khảo thí hoàn toàn công bằng, minh bạch chăng khi
những viên chức của Bộ làm đúng chức trách lại bị đe dọa, thậm chí
xâm phạm đến an nguy bản thân mình. Tiếp đó, chính quyền địa phương
có đặt hội đồng thi đã cam kết đảm bảo an ninh gần như tuyệt đối,
huy động mọi nguồn lực để công tác khảo thí tại tỉnh nhà diễn tiến
suôn sẻ, tốt đẹp. Thế mà để xảy ra việc tồi tệ này.
Thứ
ba là dư luận xã hội. Đặc biệt phụ huynh có con em dự thi vô cùng
bất bình trước hành động côn đồ của thí sinh này. Hơn nữa, họ rất
lo lắng cho việc thi cử của con em mình. Trong một lần họp, anh Huỳnh
Ngọc Diêu (dạy Quốc văn Trung học Kiến Hòa) nêu ý kiến: “Thí sinh các
tỉnh thành lân cận (đến Cần Thơ dự thi) đang cạn dần tiền ăn ở, phụ
huynh lo lắng lắm… Đợt sóng ngầm này mới đáng sợ…”
Cũng
có những cuộc thương lượng. Tỉnh trưởng Phạm Bá Hoa đến trường trong
hai buổi tối, nhận khuyết điểm và tha thiết đề nghị Hội đồng giám
thị tiếp tục kì thi . Bộ Giáo dục hai lần cử thanh tra xuống Cần Thơ
để thuyết phục anh em giám thị. Bộ hứa sẽ giải quyết dứt điểm một
cách hợp lý, hợp pháp, hợp tình. Chúng tôi lại họp hành bàn bạc,
cuối cùng vì quyền lợi thí sinh, tiếp tục kì thi Tú tài, cho các em
thi các môn còn lại bằng đề dự phòng.
Lần
đầu làm chủ tịch một hội đồng khảo thí lớn, anh Trần Kim Quế thật
đau đầu. Anh tỏ ra rất thận trọng trong hướng giải quyết, đặc biệt là
nhóm giám thị bị hành hung là những giáo sư của trường mà anh là
hiệu trưởng. Nếu đấu tranh đến cùng, nghĩa là ngưng kì thi để gây
tiếng vang lớn thì không ổn; nếu theo hướng của Bộ tiếp tục kì thi
thì không rõ sau này vấn đề có được giải quyết thỏa đáng chăng;
cuối cùng, uy tín của người chủ tịch hội đồng sẽ bị ảnh hưởng ra
sao.
Sau
khi thi xong các môn, Hội đồng giám khảo được triệu tập, cũng do anh Quế
làm chủ tịch. Công tác chấm thi, lên điểm, lấy đậu, in ấn và niêm
yết kết quả diễn ra khoảng mươi hôm. Cuối cùng, tỉnh có đưa xe “hộ
tống” chúng tôi qua phà Mỹ Thuận để về “nhà”. Ít lâu sau, có tin
nhóm quân nhân đánh giám thị bị mấy ngày trọng cấm và trung tá Phạm
Bá Hoa “được” điều động về Bộ Tổng tham mưu, mất chức tỉnh trưởng
Cần Thơ béo bở.
Cũng
có một kỉ niệm vui. Số anh em ở tại trường tối tối có đánh bài tây
chơi. Anh Lâm Vĩnh Thế (Sử Địa) trong nhóm chúng tôi, có đêm thắng
đậm. Sáng ra, anh dẫn anh em đi ăn cơm gà tại quán Ngọc Lợi ngon nổi
tiếng, trong khuôn viên sân quần vợt Cần Thơ. Còn bảo: “Tối nay, tao
chiến đấu tiếp, có thể mình sẽ ăn cơm Tây dài dài.” Xui xẻo làm sao,
đêm ấy anh nướng sạch túi. Từ đó đến cuối đợt công tác, chúng tôi
phải cưu mang anh. Trước kia, mỗi khi sửa soạn đi ăn, anh thật lề mề;
nay anh thay đồ cái rụp, mang giày vớ sẵn, nhanh nhẩu đi cùng bạn bè.
Về đến “bắc” Mỹ Tho còn đúng năm đồng trong túi! (Còn tiếp)
No comments:
Post a Comment