Từ ngày chia tay bên hồ
· Thông Quan
Trời đã về chiều, Quân vẫn nài tôi nán lại nhậu tiếp, vì mấy
khi được bạn bè lạc bước đến chơi ở miệt giồng heo hút này. Nói vậy cũng phải,
tuy biết rõ cảnh nhà của nhau, nhưng lâu nay hai đứa chưa lui tới nhà chơi lần
nào. Hôm nay, tiện thể trên đường đi ngang nhà Quân, tôi chợt nảy ý ghé thăm
xem sao, mà cũng vì đám bạn nhậu hay kháo nhau Quân ít khi đi đâu, muốn gặp thì
cứ đến nhà, tha hồ nhậu, luôn sẵn mồi rất bén. Tôi kiểm nhanh bộ nhớ về Quân là
đứa bạn học chung lớp từ trung học “nhứt cấp” lên “nhị cấp”, cho đến khi đậu tú
tài IBM năm 1974, tôi đi xa quê, còn Quân thì về quê nhà, bây giờ thừa kế thửa
vườn hương hỏa này, vợ thì lên Đà Lạt trông nom cháu nội, giỗ tết mới về ...
Nể lời Quân, tôi lừng khừng ngồi nán lại, rồi hỏi nhỏ: “Tao
nhớ quê nội của Kim ở gần đây, bây giờ còn ai ở không?”. Quân liền nhấp chung
rượu đầy, nhăn mặt thở khè rồi nói gọn: “Tao tưởng mày quên! Hay là sẵn dịp,
tao đưa mày đi thăm mộ cô bạn mình luôn. Đi đi ! Gần đây lắm!”. Tôi đứng bật dậy
như bị chiếc lò xo vô hình nẩy lên: “Ừ! Thì đi!”. Một cơn gió gợn lên làm rơi
chiếc lá sa kê chao lượn rớt xuống mâm nhậu đã tàn, khiến tôi cảm nhận như có một
cơn ớn lạnh thoáng qua chạy dọc xương sống xuống tận gót chân Achilles của mình… Rồi
những hạt mưa chiều tháng sáu bỗng đỗ rào rào như thể tẩy trần cho cuộc tảo mộ
cô bạn học, rất tình cờ…
Đến ngồi cạnh ngôi mộ đất cỏ dại um tùm, Quân che dù cho tôi
thắp nén hương không bị tắt vì gió phất phơ, mưa rơi rỉ rả. Trong khi Quân trầm
ngâm hút thuốc và nhìn cảnh vườn quê chiều chạng vạng, tôi bồi hồi im lặng nhìn
tấm bia ghi tạc tên Kim và mường tượng chân dung cô bạn học thùy mỵ, với khuôn
mặt tròn, mắt bồ câu, má lúm đồng tiền, môi trái tim, hay mỉm cười hé lộ chiếc
răng khểnh rất duyên… Mà tính tình Kim cũng rất là điềm đạm, từ tốn, nhỏ nhẹ đến
độ có vẻ như hay mắc cở, rục rè, nên bạn bè cũng gán cho biệt danh “Em hiền như
masoeur”… Có điều dòng họ gia đình tôi là người cố cựu, ở giáp vùng ngoại ô, ba
tôi là thầy giáo nên giữ gìn lễ giáo gia phong rất gắt, khiến quan hệ chòm xóm
láng giềng hay kiêng dè, giữ kẽ! Cho nên hồi gia đình Kim tản cư về ở cùng xóm
cũng rất dè dặt giao tiếp với gia đình
tôi… Và thêm một lý do tế nhị nữa là Kim phải học bán công đêm, ban ngày phụ mẹ
buôn bán hàng bông ở chợ tỉnh, trong khi ba Kim hay đi làm ăn xa nhà… Một cơ hội
giúp tôi làm quen với Kim và gây được thiện cảm lâu bền là vào sáng sớm hôm ấy,
Kim đạp xe chở hàng bông ra chợ bị té ngã, hàng bông rơi vãi tứ tung. Tôi đang
trên đường đi học sớm, vội chạy đến giúp Kim thu dọn, xếp lại hàng rồi giành chở
thẳng ra chợ cho mẹ Kim kịp bán sớm… Nghĩa cử của tôi khiến mẹ Kim rất cảm mến,
còn Kim có lần thố lộ rằng luôn mắc cỡ, thẹn thùng mỗi khi nhớ lại và suy nghĩ…
Tôi trộm nghĩ hay là Kim đã thoáng liên tưởng đến tuồng tích Lục Vân Tiên với
Kiều Nguyệt Nga chăng?
Quân chợt cắt ngang dòng suy tưởng của tôi, chỉ con số hưởng
dương của Kim dừng lại năm 1977, tính đến nay chỉ bằng một phần ba tuổi đời của
tôi, Quân và các bạn học cùng lớp tú tài IBM năm 1974… Rồi Quân kể gọn ngày an
táng Kim ở đây, cũng vào lúc chạng vạng
như hôm nay, bà con chòm xóm đến rất đông vì ai cũng quí mến nết na, đức hạnh của
cô tú Kim, còn bà con thân thuộc vì đường xá xa xôi cách trở dạo đó không về được
nhiều… Rồi từ ngày đó, vì tình nghĩa bạn bè và cũng vì chỗ tình hàng xóm láng
giềng, Quân vẫn hay lui tới thăm nhà nội của Kim vốn rất đơn chiếc, ít con
cháu, và năm nào Quân cũng giúp dọn dẹp cây cỏ hoang dại quanh khu mộ Kim vào dịp tảo mộ cuối năm hay vào tiết thanh minh …
Tôi ngắt lời Quân, tranh thủ giãi bày tiếp tâm sự thầm kín rằng…
Hết năm lớp 11, Kim đạt học lực giỏi, hạnh kiểm tốt nên được chuyển từ lớp bán
công đêm vào học chung với tôi lớp ban ngày 12 A. Mặc cảm cách biệt lớp ngày và
đêm của Kim và tôi từ đó được khỏa lấp, vì hàng ngày hai đứa cùng chung đường
đi đến trường. Đám bạn học tinh nghịch từ dạo đó hay trêu chọc tôi bằng câu hát
“Em tan trường về… Anh theo Ngọ về…” khiến Kim phải trách cứ tôi đừng để phải bị
mang biệt danh tên Ngọ! Tôi nghĩ cũng phải, đành đi học muộn về muộn với đám bạn
“xóm nhà lá”, để ra vẻ vô tình vô cảm với Kim, dù sự thật trong tôi đã trổi dậy
mộng tình đầu !
Một hôm tôi tần ngần nơi tiệm sách, thấy bày bán bản nhạc
đang thịnh hành “Em hiền như masoeur”, bèn nảy ý mua tặng Kim, vì dạo đó tôi
cũng thường thấy cô bạn mình hay đi lễ nhà thờ, trong khi tôi biết rõ gia đình
Kim chỉ thờ ông bà trên bàn gia tiên, bày xếp rất trang trọng! Qua buổi học hôm
sau, tôi giả bộ hỏi Kim cho mượn tập vạn vật vì chép bài bị thiếu… Không ngờ
khi tan học, Kim kín đáo trao vội cho tôi quyển tập, bao bìa bằng bản nhạc của
tôi tặng, thoang thoảng mùi hoàng lan ! Tôi bối rối chưa kịp nói gì thì Kim đã
bước nhanh theo cô bạn thân hay đi chung đường về. Tôi vội nói với theo, hứa sớm
mai vào lớp sẽ trả lại tập, ẩn ý như một lời hẹn hò !
Quả nhiên, hôm sau tôi và Kim cùng vào lớp sớm nhất. Tôi lúng
túng đến ngồi bên cạnh Kim, trao quyển tập mà mắt nhìn đâu đâu trên suối tóc
đen dài mượt mà, rất quyến rủ, khiến tôi bất chợt đưa tay khẻ chạm vào… Kim vội khoát mái tóc, đứng bật dậy, đôi má ửng đỏ hồng, và mắt ươn ướt nhìn
tôi đầy trách cứ… Đúng lúc đó, một cô bạn tóc ngắn, dậm mạnh tiếng guốc, bước
vào mỉm cười rất lém lỉnh và nhí nhảnh, cố tình nói chữa thẹn cho cả hai cái
tôi khác giới tính vừa chạm vào nhau: “Hai người hôm nay trực lớp hả ? Lau bảng,
quét lớp chưa vậy ta?”. Tôi lật đật bước lên lau bảng mà lòng không muốn bôi
xóa chút nào vì đã có một vệt phấn trắng vừa lướt qua hồn trí tôi...
Kể từ buổi học đó, mùa thi tú tài cũng cận kề, bạn bè đều lao
vào việc học, và tôi cũng vậy, tạm gác những suy tính cơ hội tiếp cận Kim như
đã từng, nhưng hàng đêm vẫn thao thức viết những bức thư tình tứ, lãng mạn để
sáng hôm sau chuyển thư cho Kim qua những quyển tập khống, bao bìa bằng nhạc Trịnh,
Phạm Duy như là ám hiệu mà không hề bị thầy cô, bạn bè nghi ngờ hay phát hiện!
Hơn chục năm gần đây, tôi làm cộng tác viên cho nhiều tờ báo, nhận được vài giải
thưởng báo chí, mà không ai ngờ rằng nhờ những đêm trường thao thức viết tình
thư đã giúp tôi âm thầm trao chuốt được kỷ năng văn chương ướt át, mượt mà,
giàu vần điệu xúc cảm và tu từ thâm thúy… Chính thầy dạy văn chương và triết học
của tôi năm lớp 12 đã thắc mắc so sánh không hiểu tại sao một anh tú tài IBM
ban A, hạng thứ như tôi lại trở thành nhà văn, nhà báo; còn mấy cô cậu tú tài
ban C năm ấy, sau này lại trở thành nhà buôn, chủ hụi, và đại gia ? Tôi bật cười
nói tếu với thầy cho vui : “Tại con tạo nó chạy vòng vòng thầy ơi!”
Quân búng mẩu tàn thuốc lên cao, vạch một đường cầu vồng rơi
xuống như một ánh ma trơi, rồi nhìn tôi cười hỏi tới: “Sau đó thì sao, kể tiếp
đi để cô bạn mình không phải trách thầm nữa!”. Tôi kể tiếp như chiếu chậm lại
đoạn phim buồn của hai nhân vật chính!
Sau cả buổi chiều ngồi ở nhà nghe radio xướng danh thí sinh đậu
tú tài IBM, lòng đầy thắc thỏm, tôi chỉ mong có tên Kim, và ngộ lỡ không có tên
tôi thì thôi cũng đành! Bởi sau kỳ thi, tôi đến nhà hỏi thăm, thấy Kim rất vui
và tự tin, trong khi tôi rất lo âu vì có rất nhiều câu trắc nghiệm tôi chỉ đánh
cầu may! Khi ra về tôi thầm hẹn Kim đi quán cà phê và nhận được một nụ cười hiền
như masoeur! Rồi đến khi nghe đọc đúng tên hội đồng thi, bắt đầu từ vần A… và
thực sự có tên Kim! Tôi đứng bật dậy như để trút đi nỗi băn khoăn câu thúc, vì
trộm nghĩ biết đâu tôi cũng là một phần lý do khiến Kim bị rớt thì sao! Rồi tôi lại ngồi xuống, hồi
hộp nghe ngóng, chờ đến tên mình, thầm cầu mong không phải nhận lấy nỗi buồn
“sĩ tử”, không phải chỉ vì sĩ diện mà còn vì biết nói sao với kỳ vọng của gia
đình và niềm cầu mong chân thành của bạn bè và của cả Kim, bởi Kim nào muốn
mình cũng là nguyên nhân khiến tôi thi rớt tú tài! Cuối cùng tên
tôi cũng được đọc lên với số điểm “hạng thứ” thấp nhất nhưng coi như tôi đã bắt
được cơ may “cá vượt vũ môn”, dù chỉ vừa đủ điểm làm cậu tú ! Tôi lấy vội xe đạp,
chạy thẳng đến quán cà phê nơi góc bờ hồ Chung thủy như đã hẹn với Kim, mà lòng
vui rạo rực, vì đã tránh được vận rủi bởi mấy câu hát bỡn cợt vào dạo mùa thi
năm đó: “Ta hỏng tú tài!... Ta vuột tình yêu!...”. Tôi cao hứng nhại lời hát, trổi
giọng ngang phè : “Ta đậu tú tài ! … Ta được tình yêu!...”
Khi đạp xe đến nơi, góc hồ Chung thủy quen thuộc đang chìm dần trong bóng chiều tà, những tia nắng vàng muộn vẫn còn cố xuyên qua tàng lá me tây xanh rì, hắt những hạt sao lăn tăn, lấp lánh trên mặt hồ nước xanh rêu, như vẫy chào niềm vui đang rạo rực trong tôi… Nhưng không ngờ, đã có rất đông đủ bạn bè trong chiều hôm nay đã thành cô cậu tú, đang tưng tửng, túm tụm chia vui, cười đùa sảng khoái thật rôm rả! Song, tôi không thấy Kim đâu, bèn đùa cợt qua qua, chia vui với đám bạn “xóm nhà lá” đều đã thành “tú ông”, rồi đánh lãng đạp xe đi, vì một hoài nghi nhỏ giục tôi tìm đến nhà thờ… Quả nhiên, tôi tìm thấy cô bạn “hiền như masoeur” đang đứng đọc kinh Tạ ơn trước tượng đài Đức mẹ Maria, bên cạnh hang đá Chúa Hài Đồng…
Khi đạp xe đến nơi, góc hồ Chung thủy quen thuộc đang chìm dần trong bóng chiều tà, những tia nắng vàng muộn vẫn còn cố xuyên qua tàng lá me tây xanh rì, hắt những hạt sao lăn tăn, lấp lánh trên mặt hồ nước xanh rêu, như vẫy chào niềm vui đang rạo rực trong tôi… Nhưng không ngờ, đã có rất đông đủ bạn bè trong chiều hôm nay đã thành cô cậu tú, đang tưng tửng, túm tụm chia vui, cười đùa sảng khoái thật rôm rả! Song, tôi không thấy Kim đâu, bèn đùa cợt qua qua, chia vui với đám bạn “xóm nhà lá” đều đã thành “tú ông”, rồi đánh lãng đạp xe đi, vì một hoài nghi nhỏ giục tôi tìm đến nhà thờ… Quả nhiên, tôi tìm thấy cô bạn “hiền như masoeur” đang đứng đọc kinh Tạ ơn trước tượng đài Đức mẹ Maria, bên cạnh hang đá Chúa Hài Đồng…
Tôi lặng lẽ ngồi chờ nơi băng đá, ngắm nhìn từ xa dáng dấp dịu
dàng, bình dị của Kim, thường gặp với nếp áo sơ mi rộng, tay dài và quần dài sẫm
màu, rất hợp với phong thái từ tốn, thanh thản, đoan trang của Kim. Đọc kinh
xong, Kim đếm bước nhẹ nhàng đến chỗ tôi ngồi rồi ngập ngừng nói : “Kim cảm ơn
những bức thư ấy nhiều lắm! Nhưng thú thật chưa bao giờ Kim dám mở ra đọc! Nếu
có ngày phải gửi trả lại thì hãy xem như Kim đã đọc thuộc lòng rồi!”. Tôi thảng
thốt đứng dậy định choàng vai Kim để gạn hỏi “vì sao và vì sao ?”. Nhưng Kim nhẹ
nhàng đưa hai tay bắt chéo vai tỏ ý ngăn tôi dừng lại, rồi nhìn tôi với ánh mắt
bồ câu ươn ướt, khẽ nói: “Rồi sẽ hiểu cho Kim thôi !”. Giọng Kim nhẹ nhàng
nhưng rất nghẹn ngào, khiến tôi càng hoang mang, ấm ức và chỉ muốn được nghe
Kim nói ngay có điều gì đó đang khuất tất,
thầm kín trong Kim. Nhưng Kim lại khẽ hỏi tôi một câu rất thường tình, cố ý
đưa tôi về thực tại rằng với mảnh bằng tú tài trong tay tôi sẽ chọn hướng tương
lai nào đây? Tôi đang lúng túng suy nghĩ tìm câu đáp thì Kim đột ngột nói ngắn
gọn: “Thôi! Đừng trả lời vội! Kim cũng đang tìm lời đáp đó thôi!” Rồi Kim mỉm
cười hiền lành, thánh thiện như masoeur, vẫy tay chào hẹn gặp lại rồi bước nhanh đi về
nhà, cách nhà thờ không xa lắm… Tôi ngơ ngác nhìn theo dáng Kim đi qua cổng nhà
thờ, đổ bóng dài ngược lại, bởi ánh đèn đường vàng vọt ở tỉnh lẻ đã thắp sáng
cho đêm nay khá lâu rồi…
Quân xếp dù đứng lên, cơn mưa cũng vừa dứt hạt, trời đã tối hẳn,
ánh trăng non đang nhô lên nhưng không đủ sáng cho một vùng trời quê hiu quạnh
và bãi tha ma này… Rồi Quân bật lời nói thay cho tôi : “Cô bạn mình yên nghỉ
nghen! Bọn tôi về đây! Có dịp khác bạn bè sẽ đến viếng!” Tôi nghe tiếng gió lay
cành tre và tiếng tàu dừa khua như tiếng nhạc buồn thê lương… và mường tượng
như có ai hát văng vẳng bài “Em hiền như masoeur”…
Bước theo ánh đèn pin soi đường của Quân, tôi hỏi: “ Mày có
biết rõ mấy năm cuối đời của Kim không? Tao muốn biết và bạn bè cũng rất muốn
biết!”. Quân nói giọng trầm buồn, vắn tắt: “Kim muốn được vào dòng tu, làm
masoeur thật sự. Nhưng gia đình cho đó là cách Kim muốn lẫn tránh cuộc đính ước
hôn nhân với người anh họ của tao, lúc đó là một kỹ sư trong ngành công binh. Rồi
lễ đính hôn cũng diễn ra lúc mày đang ở quân trường, chắc mày cũng biết, dù quá
muộn phải không ? Kim nhờ tao đi bưu điện gửi trả những bức thư của mày, và dặn
nếu sau này mày có hỏi thì nói rằng Kim đã đọc và đã khóc hàng đêm vì không giữ
được lời nguyền thánh thiện, trinh bạch trước Thiên Chúa! Rồi lần mày về phép
ghé thăm Kim nằm bệnh viện, sau khi mày ra về thì tao cũng vào thăm. Kim mời
tao ăn giúp gói khoai lang chiên để trên đầu giường, nói là vừa nhờ mày mua
ngoài cổng bệnh viện, với ẩn ý đó là món Kim hay mang vào cho cả lớp ăn vụng,
mà đó cũng là một cách đùa vui cuối cùng của Kim với bạn bè thôi. Tao về lại
nhà được một tuần thì gia đình đưa Kim về đây an táng!".
Về đến nhà, trời lại đổ mưa, Quân nói dứt khoát phải nhậu tiếp
để ngủ trong cơn say cho qua đêm nay. Rồi cả hai đứa thi nhau cụng ly nói đủ thứ
chuyện trên trời dưới đất, để cố tránh nhắc lại câu chuyện đời buồn của Kim và
của tôi.
Bất chợt tôi muốn nói thêm một giãi bày cho Quân biết, rằng
khi ở quân trường có nhận được những lá thư gửi đến, tưởng là thư của Kim nào
ngờ mở ra toàn những bức đã viết cho Kim, nhưng thấy có rất nhiều chữ nhiều
dòng bị nhòe đi… Tôi quá thất vọng về Kim, bèn dùng mũi lê đào chôn những lá
thư đó dưới cội thông già trong khuôn viên quân trường… Ít hôm sau, em gái tôi
gửi thư báo tin nhà Kim làm đám hỏi, có mời một bà dì của tôi đến dự, gián tiếp
chấm dứt mối tình của tôi và của Kim… Một cơ hội bắc nhịp cầu thông gia giữa
gia đình tôi và Kim từ đó vĩnh viễn trôi xa không bao giờ trở lại!
Bây giờ, nghiệm lời Quân kể, tôi đoan chắc những vết mực nhòe
trên những bức thư tình của tôi gửi Kim chính là những giọt nước mắt hồi âm cho
một mối tình đầu trắc trở, kể từ ngày chia tay Kim trong sân nhà thờ, không phải
bên bờ hồ Chung thủy trước cổng trường…
9.
12.2014
Bông Bạch mai tại đình Phú Tự. |
No comments:
Post a Comment