17/12/2014

Trường tôi

           Đẹp – Duyên
            Lớp 12 B1, khóa 65-72.

            Trời đã sang đông nhưng những tia nắng ấm áp và không khí mát mẻ của mùa thu như vẫn còn vương lại. Sáng nay, trường tôi tưng bừng, nhộn nhịp đón chào kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường 1954-2014.
            Cổng trường tôi như vui mừng, chờ đón, đứng đợi cố nhân về. Chúng tôi tay bắt, mặt mừng, nói cười vui vẻ. Những gương mặt của tuổi thơ trăng tròn giờ đây mái tóc đã điểm sương nhưng vẫn thấy lòng mình như trẻ lại. Trường tôi trước đây là Trường Trung học công lập Kiến Hòa, nằm trên mảnh đất hình chữ nhật. Cổng trường quay về hướng Tây Bắc, đối diện góc Đông Nam của hồ Chung Thủy, nơi mà ngày xưa chúng tôi thường rủ nhau ngồi trên băng đá dưới gốc me tây trong những giờ nghỉ học. Đây là một vị trí đẹp nhất tại tỉnh lỵ Kiến Hòa(Bến Tre) ngày đó. Trường tôi không có “cây xanh lá vây quanh” nhưng được bao bọc bởi bốn bức tường kiến cố. Trường có 4 dãy lớp A, B,C, D. Suốt những năm theo học tại đây, tôi được ngồi học ở ba dãy lầu A, B, D. Không biết khóa trước và sau tôi như thế nào nhưng tôi còn nhớ năm tôi vào đệ thất có đến 5.500 thí sinh mà chỉ lấy có 500. Vì vậy khi thi vào trường công lập là vinh dự lắm. Ngôi trường thân yêu này đã ôm ấp tôi suốt 7 năm trung học từ 1965-1972. Tôi yêu trường tôi như yêu người thân. Sau này các con tôi cũng may mắn là học sinh của trường nhưng chúng chỉ học có 3 năm cuối cấp. Các thầy cô tôi nay đã lớn tuổi cả rồi. Cô Lễ dạy Pháp văn nay tóc bạc như bà tiên. Mặc dù lớn tuổi nhưng cô vẫn còn minh mẩn, đôi mắt tinh anh. Cô là hình ảnh người phụ nữ đoan trang, đạo đức. Thuở ấy tôi thường bị cô nhắc nhở về chiếc áo dài mỏng, mình đã mặc áo cánh rồi mà cô còn bảo phải mặc áo cánh tay dài nữa chứ! Thầy Ngọc Diệp dạy toán tôi năm đệ tứ, năm nay thầy già hơn, dáng gầy gầy, bước đi chậm chạp vẫn với vẻ mặt và nụ cười hiền từ như ngày nào. 

Họp mặt kỷ niệm  60 năm thành lập trường.

           Thầy Kiên dạy văn tôi năm lớp đệ tam, nghe thầy kể là học sinh khóa đầu với bộ đồng phục bà ba trắng, mang đôi guốc vông. Ôi, hình ảnh đẹp, thánh thiện làm sao! Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ những giờ học văn của thầy Kim Khánh. Năm nay, trông thầy vẫn còn trẻ trung lắm. Thầy giảng bài thật hay, nói năng lưu loát nhất là khi học những dòng thơ mới. Thầy Nguyễn Đăng Phu dạy triết tôi năm đệ nhất với dáng người nhỏ nhắn, gương mặt hiền từ, phúc hậu lúc nào cũng tươi cười. Thầy giảng bài lưu loát, thu hút học sinh. Hồi đó thầy dạy chúng tôi nhiều chiêu lắm nào là ăn gạo lứt, muối mè, rồi nhịn đói,…vậy mà cũng thu hút được nhiều đệ tử lắm. Năm nay, tóc thầy Phu đã bạc nhiều nhưng trên gương mặt vẫn còn nét thanh xuân…Thầy là một trong những người được học trò yêu mến nhất. Còn nhớ, hồi đó có năm, thầy làm chủ nhiệm cả 2 lớp cùng phòng là B1 và Ạ, vì vậy thầy tổ chức một buổi cắm trại cho chúng tôi tại vườn nhà chị Vững. Lớp B1 của tôi nằm trên lầu cuối dãy B. Buổi sáng là lớp 12A5. Sau đó cứ mỗi chiều đến lớp là tôi nhận được mảnh giấy nhỏ trong hộc tủ và những vần thơ viết trên bàn học của anh chàng 12 A5 ngồi cùng chỗ với tôi. Những câu đối thì nhiều lắm, tôi chỉ ghi lại bấy nhiêu thôi:
           - Người ơi gặp gỡ bất ngờ
              Trăm năm phải có duyên gì với nhau-12 A5
            - Lữ khách đi chung một chuyến tàu
              Tàu cập bến mỗi người đi mỗi ngã-12 B1.

            Chẳng có thế thôi đâu. Cứ mỗi chiều tan học thì 12 Ạ lại đón tôi trước cổng trường. Chúng tôi đi bên nhau trên đường mé sông tỉnh lỵ lộng gió. Tà áo tôi bay bay, quyện lấy bước chân ai reo vui trên con đường xa ngút mắt. Vậy mà bên tai tôi vẫn nghe tiếng nuối tiếc “con đường sao ngắn quá!”. Thế rồi chiến tranh, rồi hòa bình, đến bây giờ chúng tôi vẫn không gặp lại nhau. Bây giờ, chẳng biết người còn hay mất. Riêng tôi, bây giờ đã có một gia đình hạnh phúc…

No comments:

Post a Comment