Phượng
Truyện ngắn: Nguyễn An Cư
- Ủa! … Phượng … phải hôn?
Tôi khựng lại, nhìn trân
trối vào mặt người khách vừa bước vào sân nhà, mấy giây sau mới dám thốt lên
lời chào ngỡ ngàng ấy!
Phượng bằng tuổi tôi. Năm
nay đúng ba mươi. Vóc dáng tròn trịa trắng trẻo ngày nào đã mất hẳn! Trông nó
xanh xao, cóm róm trong bộ đồ hơi cũ; có lẽ đã mấy lần giặt rồi mà không ủi.
Tóc Phượng rũ rượi, lòa xòa phủ xuống hai má hóp. Chỉ có đôi mắt sáng của nó
thì không thay đổi lắm nhưng cũng đã kém vẻ tinh anh. Chính đôi mắt ấy giúp tôi
nhận ra nó.
Tôi giật chiếc túi xách
trên tay Phượng, vội vã kéo nó vào nhà :
- Vào đi! Trời ơi, mất tích
đâu mười năm nay vậy?
Tôi ấn Phượng xuống chiếc
sa-lông nệm. Tay nó lạnh ngắt.
- Ngồi đấy! Uống nước đã,
nói chuyện sau. Thức suốt đêm nay kể cũng không hết đâu!
Bỏ Phượng ngồi lại một
mình, tôi chạy đến tủ lạnh lôi ra mấy chai nước ngọt. Cái đồ khui nước ngọt vẫn
máng cạnh tủ lạnh như thường ngày mà tôi tìm mãi! Trái cây, nước đá trong tủ
như bị ai xốc lung tung! Tôi lúynh quýnh lôi ra các thứ rồi lại đặt vào. Bất
ngờ quá! Mười năm rồi còn gì. Vả lại Phượng thay đổi ngoài sự tưởng tượng của
tôi! Chắc có gì quan trọng lắm Phượng mới đến tìm tôi…
*
*
*
Hồi đó, tôi và Phượng học
chung với nhau suốt cấp hai, cấp ba ở thị xã nầy. Tôi chỉ là một học sinh trung
bình còn Phượng vượt trội nhiều mặt. Nó học giỏi lại hoạt bát, tham gia đủ các
hoạt động văn nghệ thể thao của nhà trường. Nó nổi hẳn trong đám bạn, bởi nó
cũng là hoa khôi của lớp.
Nhìn hai gò má trắng mịn,
nổi rõ những mạch máu li ti hồng hồng của nó làm tôi phát mê; không bù với nước
da đen thui của tôi chút nào!
Đôi mắt nó mới độc đáo:
thật sáng và trong veo. Mỗi lần hát, nó nhìn về ai, miệng hơi cười mỉm một
chút, thì kể như người ấy bị nó hút hồn!
Trông nó mặc quần sọt
trắng, áo thun trắng, nước da trắng hếu, tóc xõa gọn bờ vai, cầm cái vợt vũ cầu
cười cười nói nói với mấy anh học lớp trên, trong lớp ai cũng ghen. Tuy nhiên
không ai ghét nó, vì nó rất quan tâm đến bạn bè và nhất là nó có cách làm lành
không chê được. Bạn gái nào giận, chỉ cần nó ôm thật chặt, vừa hôn vừa xin lỗi
tía lia là hết giận ngay!
Mới lớp 10, tan trường,
Phượng đã có mấy anh lớp 11, 12 chờ đón trước cổng. Nay nó ngồi trên ga xe mi
mi anh nầy, mai trên yên Honda anh khác. Ai chọc, nó cũng tỉnh bơ. Lễ, tết… cặp
nó đầy nhóc quà và thiệp mừng.
Lớp 11, Phượng có bạn trai
riêng: anh Hoàng gần nhà nó, đang học năm thứ tư đại học tổng hợp. Mấy bạn trai
trong trường ngẩn tò te!
Phượng tươi hẳn lên. Nó đẹp
hẳn ra. Đi học đạp xe cạnh nó, nghe nó hát ríu rít mãi. Tuy nhiên Phượng học
sút thấy rõ. Nó cũng ít tham gia hoạt động văn nghệ thể thao. Thỉnh thoảng anh
Hòang đón nó ở cổng trường. Những ngày lễ, nó cũng hay về thành phố.
Phượng lại rủ thêm nhóm con
Cúc, con Liên, con Thủy… Nó giới thiệu cho mỗi đứa một anh sinh viên. Bọn nó
chưng diện đúng mốt: quần bò, áo thun, tóc rối…
Phượng tặng tôi mấy cái áo
thun hở ngực thật đẹp. Nó lại rủ tôi tham gia nhóm nó nhưng tôi không dám: mẹ
tôi khó lắm!
Phượng
rù rì:
- Anh Minh, đại học kỹ
thuật đó! Lần trước về gặp mầy ảnh thích lắm. Ảnh nhờ tao giới thiệu mầy.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy,
trong bụng nghe vui vui. Lần đầu tiên trong đời, một cô gái tỉnh lẻ hơi xấu như
tôi, có một người con trai –lại là sinh viên đại học kỹ thuật- chú ý thì còn gì
thích bằng!
Phượng hiểu ý, đốc thúc
mãi:
-Tuổi trẻ có một thời. Cứ
yêu rồi xây dựng gia đình. Dại gì bỏ lỡ cái thời hoa mộng? Miễn đừng để người
ta bỏ mình là được.
Giữa năm lớp 11, chúng tôi
thấy Phượng khang khác. Có hôm cô giáo gọi, nó chỉ ú ớ, không trả lời được gì
cả. Có bữa hết tiết học Phượng vẫn chưa hay!
Rồi nó xanh hẳn. Cả lớp xầm
xì…
Vài tháng sau nó tươi trở
lại. Anh Hoàng về thường hơn. Phượng cũng đi thành phố thường hơn…
*
* *
Anh Minh mấy lần nghỉ lễ về
Bến Tre đã ghé nhà tôi chơi. Tôi cũng bắt đầu trông hè và lễ, tết…
Phượng thường bảo nhỏ tôi
và bè bạn:
- “Chuỵên… ấy” đừng lo! Lỡ… vướng, tốn chút đỉnh là xong
ngay.
Tôi lắc đầu:
- “Chuyện ấy” với tôi không
đâu Phượng ạ. Tôi sợ lắm!
Hết năm 12 Phượng lấy
chồng. Cũng anh Hoàng ngày trước. Anh Hoàng đã đi làm ở công ty du lịch thành
phố. Chưa đầy một năm, anh đã sắm được Cub đời mới. Ngày cưới Phượng tụi tôi dự
đông đủ. Phượng tươi như hoa, kéo Hoàng đi chụp ảnh hết bàn nầy bàn khác. Ai
cũng ao ước cái hạnh phúc của Phượng-Hoàng.
Rồi Phượng về thành phố ở
hẳn.
*
* *
Mười năm…
Trước mặt tôi bây giờ là
một con Phượng tàn tạ đến không ngờ!
Tôi trở lên phòng khách,
Phượng đang uể oải đảo mắt nhìn ngôi nhà vợ chồng tôi vừa mới xây năm rồi. Nghe
tiếng chân, Phượng quay lại hỏi:
- Anh Minh đâu? Vợ chồng
mầy bây giờ làm gì?
- Anh Minh đi làm. Tụi tao
cùng làm ở sở khoa học công nghệ môi trường tỉnh.
Để phân trần, tôi vuốt vuốt
cái bụng vừa mới căng nút áo nói:
- Mới mấy tháng mà coi bộ
cậu ta quậy dữ. Hôm nay đành xin nghỉ! Chắc là con trai.
Mắt Phượng sáng lên, miệng
cười méo xệch:
-
Sắp có con à?
-
Ừ.
-
Ông bà hạnh phúc quá!
Tôi thấy mắt Phượng dường
như có nước. Vội bỏ chai nước ngọt đang khui, tôi nghiêng người ôm lấy Phượng
hỏi dồn dập:
-
Còn mầy sao lại ra nông nổi nầy?
Phượng níu lấy tôi khóc
thành tiếng:
-
Hoàng bỏ tao hai năm rồi!
Tôi như trên trời rơi
xuống. Từ đầu đến giờ, tôi cứ ngỡ là Phượng và Hoàng làm ăn thua lỗ.
- Trời ơi! Sao lại bỏ?
Hoàng yêu mầy lắm mà?
- Vâng. Những năm đầu thì
yêu. Hoàng bảo tao cho Hoàng một đứa con. Ảnh là con một, không thể chần chờ.
Gia đình làm dữ quá…
-
Rồi sao?
- Cuối cùng ảnh lén lút với
một cô bạn cùng công ty và bỏ tao. Đã có một con trai rồi!
Tôi càng ngạc nhiên:
- Sao mầy không cho Hoàng
một đứa con? Cũng già rồi.
Tôi nghe tiếng Phượng như
mếu:
- Tao bị… viêm đường sinh
dục và đã… vô sinh!
Tôi hốt hoảng ôm chặt
Phượng dựng dậy:
- Trời ơi! Hết phương chữa
trị rồi sao?
- Vâng! Hết phương! Bác sĩ
bảo vì trước kia tao nạo phá thai quá nhiều lần và quá bừa bãi…
Tôi ôm siết Phượng vào
lòng. Tiếng khóc rấm rứt của nó làm tôi chết lặng. Tôi chợt da diết nhớ quãng
đời học sinh thơ mộng ngày nào, chợt nhớ tụi con Cúc, con Liên, con Thủy cũng
đã bặt tin mười năm nay. Không hiểu bây giờ tụi nó ở đâu và ra sao?
Hoa Lộc Vừng - ảnh: Nguyễn Thị Thẩm. |
2002
N.A.C
No comments:
Post a Comment