Nếu một mai tôi xa trường mãi mãi
Nhớ học trò, thương lắm trường ơi
Tôi
đến với ngôi trường từ độ tuổi đôi mươi
Khung
lớp tường vôi mái ngói đỏ tươi
Bảng
viết băng ngồi còn thơm hương gỗ mới
Hàng
cây non chưa cao tới bằng người
Tôi
đã quen sớm chiều lên bục giảng
Đã quen nhìn bao ánh mắt học trò
Hơi
thở đã quen bụi phấn bảng
Chân
đã quen qua mấy dãy hành lang
Ba
mươi năm tôi cùng trường bầu bạn
Chưa
nghĩ tới ngày xa cách nhau đâu
Nay ngói đỏ trường xưa rêu phủ
Tóc
ngày xanh bụi phấn đã phai màu
Tường
vôi xưa hằn vết răn năm tháng
Hàng
cây non giờ cao bóng giao cành
Mùa từng mùa lá đổ nhịp thời gian
Bè
bạn cũ cũng có người quá vãng
Tôi vẫn còn đây với ngôi trường cũ
Để
tiếp ghi vào ký ức riêng mình
Những
buồn vui gian khổ những hy sinh
Bằng tình cảm của trái tim cô giáo
Hạ
đến từng năm hoa tươi đỏ thắm
Nhẹ
vương rơi trên áo trắng trinh nguyên
Khắc
đậm bao hình bóng nhỏ tôi thương
Trong
khung cảnh ngôi trường xưa yêu mến
Năm
tháng dần qua rồi một ngày sẽ đến
Tôi sẽ xa ngôi trường cũ thân quen
Sẽ
xa rời bục giảng bảng đen
Nhớ
hương phấn những ngày xưa lên lớp
Nhớ
đường đi, nhớ cổng trường ngói lợp
Nhớ
khung sân bóng rợp, nhớ không thôi
Tất cả chỉ còn là kỷ niệm ở trong tôi
Nhớ
nhất học trò, thương thương lắm, trường ơi!
1990.
Cô Nguyễn Thị Lan . |
No comments:
Post a Comment