Nhóm BT: Thầy Trần Quang Mân đã từ trần cách đây nhiều năm. Đây là
bài thơ thầy viết vào năm 1972, lúc quê hương còn tràn đầy bom đạn.
TRẦN QUANG MÂN
Lúc em bảo tôi
làm thơ,
Làm thơ ngay
trong lớp
Giao cho các
em để đăng báo lớp
Nói về ngày hè,
về phượng, về chia ly
Tôi biết viết
gì
Khi mùa hè vẫn
đến, mùa hè vẫn đi
Hoạ chăng là
những dòng thơ thẩn!
Các em bây giờ
tuổi đời mới lớn
Sức vóc to dần
và đôi mắt biết mộng mơ
Ba bốn năm xưa
hẳn khác bây giờ
Mới bước chân
vào trung học, mắt nai tơ ái ngại
Cho hay cuộc đời
không hẳn hoài vụng dại
Bước chân ta
mặc khải bước thời gian
Rồi mai đây cũng
khôn lớn đàng hoàng
Cũng vi vút,
cũng chứa chan bao nhựa sống.
Là thơ đấy,
thơ là nguồn hy vọng
Các em thơ ca
tụng tuổi học trò
Tuổi son vàng
đầy ắp vị thơm tho
(Mau đấy nhé,
vội vàng lên đấy nhé!)
Dòng chữ này
tôi chỉ muốn ghi nhè nhẹ
Viết cho các
em chứ nào phải cho tôi.
Rồi năm ba năm
sau cũng cùng một khung trời
Nếu các em khác
bảo tôi làm thơ thì cũng làm như vậy!
1972.
Xanh ngát lục bình. PHỐ QUEN CÓ NGƯỜI CON GÁI |
Nhóm BT: Bài thơ nầy trích từ tập Đồng
Vọng, nhóm thơ văn của Trường THCL Kiến Hòa trước năm 1975.
Trần Minh Tiên
Ai nhẹ hái đoá
hoa hồng mới nở
Và cài lên mái
tóc mượt nhung tơ
Bàn tay nhỏ nâng
niu từng phiến lá
Em ngồi yên như
khép nép đợi chờ.
Môi khẽ hát đôi
lời ca hạnh ngộ
Giọng êm đềm,
lòng mơ ước xa xôi
Đôi vai nhỏ
run theo từng cơn gió
Chợt giật mình
vì tim lỡ yêu rồi.
Em ở lại với
giàn hoa thiên lý
Với con đường
bụi đỏ lấm gót chân
Với ve sầu và
với hàng phượng vĩ
Ai đi rồi để
nhớ lại ngàn năm!
Nhờ Ban biên tập sửa lại là "Môi khẽ hát đôi lời ca hạnh ngộ" (dấu ngã). Chúc các bạn vui vẻ, mạnh khoẻ!
ReplyDelete