NHẬT KÝ ĐỜI TÔI (trích)
Nguyễn Kim Hoàn
Cuộc sống thật mong manh.
Cuộc đời thật ngắn ngủi.
Cảm nhận sự mong manh của cuộc sống qua
hai lần "đột" mà không "tử".Chắc còn nặng nợ với trần gian.
Cảm nhận sự ngắn ngủi của cuộc đời qua
câu:"Mới ngày nào tóc xanh như mạ, mà nay đã bạc như vôi". Thật vậy:
Mới ngày nào 4 tuổi, trời mưa còn tắm
tr...với bạn nhỏ hàng xóm, nghe câu hát ru em:"Trời mưa bong bóng phập
phồng. Mẹ đi lấy chồng, con ở với ai." mà không cảm nhận được gì, vẫn vô
tư rượt đuổi, hét la.
Mới ngày nào 6 tuổi, buổi sáng còn đi bắt
dế dưới ụ rơm vàng óng, thả diều trên cánh đồng lộng gió ở quê nội, buổi chiều
còn xách ná dàn thung đi bắn chim quanh lũy tre làng kẽo kẹt gió đưa ở quê
ngoại, buổi tối còn chơi trốn tìm quanh hàng duối, hàng keo cao vút; dưới giàn
bầu, giàn bí lá xanh, bông vàng lung linh trước gió.
Mới ngày nào 8 tuổi còn chơi trò "cờ
lau đánh giặc" quanh ruộng lúa, bờ "đìa", u đầu, sứt trán, bùn
đất lấm lem.
Mới ngày nào 10 tuổi, trên cù lao giữa
biển, còn sóng vai với cô láng giềng đêm trăng, đi qua đi lại sân nhà chàng, sân
nhà nàng, kể nhau nghe chuyện cổ tích, mặt nàng khi sáng long lanh dưới ánh
trăng, khi mờ mờ ảo ảo dưới tán lá khoai mì, vô tình chạm tay nhau mà
nghe như rung động cả trái tim, phải chăng như nhà văn NNT nói đó là rung động
đầu đời lãng mạn, dã man.
Mới ngày nào 14 tuổi, còn là cậu học trò
PK, đi học bị lạc qua các con đường của trường nữ, cắm cúi đạp xe thật nhanh, không
dám ngước mắt nhìn chủ nhân của những tà áo dài trắng bay bay trong gió. Chợt
nhớ:
Con đường tuổi măng tre
Nắng vàng thu đẹp đẽ
Bóng người dài trên hè
Con đường tình ta đi (PD)
Mới ngày nào 20 tuổi, ngồi trong giảng
đường Đại Học, ngắm nhìn những mái tóc đuôi gà, với "băng đô" xanh,
đỏ, tím, vàng ...mà chẳng dám làm quen.
Mới ngày nào 25 tuổi, tốt nghiệp ĐHSP, về
dạy học tại Trường Trung Học Công Lập Kiến Hòa (tỉnh Bến Tre), ngôi trường nửa
cổ kính, nửa hiện đại thật đẹp nằm soi mình bên Hồ Chung Thủy mộng mơ.Thời gian
chỉ có 6 năm, nhưng biết bao nhiêu kỷ niệm đã đong đầy trong ký ức .Và giờ đây ,nỗi
nhớ cứ tràn về. Nhớ những buổi sáng mùa thu, khi những giọt sương còn đọng trên
lá cây ngọn cỏ, gió còn se se lạnh thì trên con đường Bờ Hồ đã rợp áo dài trắng
thươt tha với tà áo bay bay :
Có phải Em mang trên áo
Hai phần gió thổi, một phần mây
Hay là Em gói mây trong áo
Rồi thở cho làn áo bay
(NS)
Nhớ những buổi trưa hè, khi nắng vàng còn
trải dài trên mái ngói sân tường thì trên con đường Cây Si đã rộn rã gót sen
hồng. Nhớ hành lang lớp học với tóc xõa vai gầy. Nhớ phấn trắng bảng đen với
bài ca Lý Hóa. Nhớ trò thuộc bài với mắt cười rạng rỡ, nhớ trò chưa thuộc mặt
buồn hắt hiu. Học trò tôi, có em học giỏi, có em chưa giỏi, có em ngoan hiền, có
em tinh nghịch, nhưng tất cả đều vô tư, chưa vướng bụi đời, chưa biết lo toan
cơm áo gạo tiền, chưa biết những lọc lừa giả dối ở ngoài kia. Nhớ những đôi mắt
trong veo nhìn như muốn nuốt lấy những lời giảng của thầy cô, tiếp thu kiến
thức, làm hành trang cho cuộc đời mai sau. Cũng có những đôi mắt mà như lời của
vài thầy giáo trẻ, làm lay động lòng người; nhưng có thế và cũng chỉ có thế mà
thôi.
Nhớ những buổi chiều cùng bạn bè
"mần" cả bao sò, bao nghêu, chứ bia thì uống chẳng bao nhiêu.
Nhớ những buổi tối trắng đêm cà phê, tán
dóc chuyện đời, chuyện trò khó nói lắm ai ơi.
Nhớ một ngày Chủ Nhật, đi quyên góp giúp
đồng bào bị lũ lụt ở miền Trung, gặp "một nửa của mình"(trước đó, trong
trường, lần đầu gặp cô học trò nhỏ xinh, dịu hiền này mà tưởng như đã hẹn nhau
trong tiền kiếp) trong căn nhà ngoại ô, ven sông Bến Tre, mà ngẩn ngơ, bối rối
nên làm kẻ khờ ngọng nghịu đọc thầm thơ:
Cái
thuở ban đầu lưu luyến ấy.
Nghìn năm hồ dễ đã ai quên (TL)
Và từ đó:
Làm thơ
tình Em đọc
Cô học trò
trường tôi
Thơ vương
rồi mùi tóc
Ai đi về
ngược xuôi
Em đi về áo mỏng
Quyện mùa Xuân
theo sau
Hồn tôi chim én
bỏng
Âm thầm bay theo
Em (TH)
Và:
Mới ngày nào 31 tuổi, giã từ chủ nghĩa
độc thân, tự ký bản án tù chung thân với người mình thương cùng lời chúc của
bạn bè "Trăm Năm Hạnh Phúc". Từ đó, Hạnh Phúc tiếp nối Hạnh Phúc.
Rồi hai mươi mấy năm sau, tại Tân Cảng,
hội ngộ với bạn bè đồng nghiệp ngày xưa
thắm thiết thân tình và với học trò ngày
ấy trong niềm vui vỡ òa sau bao năm xa cách.
Và từ đó, ngày vui tiếp nối ngày vui tại
Sài Gòn, Bến Tre, Vũng Tàu, Long Hải, Đà Lạt, LaGi, Hồ Đắng,....với đủ
"hương hoa, sắc màu" của cuộc sống. Chợt nhớ mấy câu thơ của ai đó:
Gọi tên Em là Gió
Em bay lên
đại ngàn
Gọi tên Em
là Suối
Em xuôi về
đại dương (tác giả?)
Thôi thì
Thầy sẽ gọi
Tên Em là
Bến Tre
Đẹp như
nắng Xuân Hè
Như tình
tuổi măng tre.
Tháng 4, năm 2015
NKH.
No comments:
Post a Comment