11/03/2014

Điếu văn tiễn biệt Anh Nguyễn Trung Hiếu

Anh Hiếu,
Chúng ta vừa họp mặt kỳ thứ 20, vừa cùng nhau nhận những món quà xuân ấm áp, cùng vui đùa, cùng ca hát bên nhau. Hương xuân chưa tàn thì nhận đuợc tin Anh nhập viện. Bạn bè lo lắng hỏi thăm. Chúng tôi chưa kịp vào thăm Anh thì được tin Anh mất. Nghe tin báo tất cả bạn bè và học trò bàng hoàng xúc động.
                        Đã tiễn một người đi
                        Lại tiễn một người đi
                        Vừa tiễn một người đi
                        Giờ thêm tiễn một người đi

            Chúng ta tự hỏi.
                       
                        Bên ấy có gì vui không vậy
                        Mà bạn bè lần lượt tiếp nhau đi
                        Vui nào hơn họp mặt
                        Buồn nào hơn chia ly

Cô Nguyễn Thị Lan đọc điếu văn tại đám tang thầy Hiếu.


            Anh Hiếu ơi,

            Ngày xưa chúng ta cùng nhau về dưới mái trườngTrung Học Kiến Hòa, cùng chung niềm vui chăm lo cho đám học trò thân yêu. Anh sớm rời trường về thành phố, rối nhận nhiệm vụ làm Hiệu phó Trường Khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu. Dù vậy có dịp Anh lại về họp bạn, cùng vui bên nhau và có dịp kể cho nhau nghe về công tác mới. Anh yêu thương học trò khiếm thị biết chừng nào. Anh bảo: Một niềm vui nhỏ của các em là niềm hạnh phúc lớn của chúng ta. Anh đã hết lòng yêu mến chăm lo, nâng đỡ, dìu dắt các em như chính con mình. Anh kể những lần đi dự lễ cưới của các em, Anh không sao tả hết nỗi xúc cảm ở trong lòng khi thấy các em trưởng thành và hạnh phúc trong cuộc sống khiếm khuyết của đời mình. Do đó, qua Anh chúng tôi cùng nghe lòng mình ngập tràn lòng trìu mến đối với các em học trò khiếm thị.

            Anh Hiếu, trong cuộc đời, ngoài là người thầy tận tụy với nghề, Anh còn là nguời bạn hiền hòa thân thiết của chúng tôi. Mỗi lần họp mặt, bạn bè vui đùa, chọc phá Anh chỉ đáp lại bằng nụ cười hiền, hiếm khi Anh phản kháng đáp trả. Đặc biệt, Anh còn có giọng hát thật trầm ấm, Anh hát bằng tất cả cảm xúc của mình, những bản tình ca kỷ niệm làm xao xuyến lòng người. Lần gặp nhau tháng 11 ở Nhường Trà, các bạn yêu cầu anh hát. Anh chỉ vào cổ nói: Đang trị bệnh, khàn tiếng, không hát được. Biết Anh đang không khỏe, có lần tôi tránh không mời Anh tham dự một chuyến đi. Vậy mà sáng sớm tôi đã thấy Anh xách túi đến ngồi bên các bạn. Anh Hiếu còn là một người bạn rất đặc biệt chúng tôi; là đi đâu Anh cũng muốn có vợ đi cùng. Được mời đi đâu Anh cũng hỏi: Cho vợ tôi đi cùng có được không? Chị Tùng cũng hiền hòa bên Anh, cùng hoà hợp với mọi người.
           Chúng ta giờ thử nhìn lại cuộc đời của chúng mình. Khi tuổi trẻ mới vào đời, chúng ta cùng đứng trên bục giảng, dù chung trường hay về trường khác, chúng ta vẫn đem hết tâm sức vì học trò thân yêu. Cuộc sống dù có đạm bạc khó khăn, trên 30 năm chúng ta cũng có được tình nghĩa thầy trò thân thiết, bạn bè thân nhau như anh chị em.   Rồi khi hết tuổi nghề sống tiếp tuổi nghiệp của riêng mình, chúng ta không đơn độc và tìm về bên nhau với rất đông học trò cũ của mình. Cuộc sống nghĩa tình cho chúng ta niềm hạnh phúc lớn lao, các lần họp mặt, những buổi ăn sáng, những chuyến du ngoạn trên dặm dài đất nước luôn rộn rã tiếng cười, tràn ngập niềm vui. Chúng ta đã sống trọn bên nhau suốt 20 năm qua, ôi một quãng thời gian dài quí giá biết chừng nào. Giờ đây, nay trong tuổi về chiều, chúng ta lại cùng lưu luyến tiễn biệt nhau trong buổi tàn niên. Như hôm nay chúng tôi, bạn bè và học trò cũ đến tiễn biệt Anh: tuổi già hạt lệ như sương nhưng niềm đau đọng ở trong lòng, hình bóng bạn bè quá vãng lướt nhanh qua tâm trí.

                        Lệ nến chảy quanh vòng hồi tưởng
                        Ta ngậm ngùi chấp nhận nỗi chia xa
                        Có gì đâu mà !
                        Người đi ta cũng sẽ đi
                        Người về tất cả cùng về mà thôi !

           Anh Hiếu ơi, 76 năm tuổi đời, Anh tròn đạo nhân sinh. Với chị Tùng, Anh đã tròn lời thề ước “sống bên nhau đầu bạc răng long”. Với các con Anh đã trọn tình, Anh luôn lo âu chăm chút cho hạnh phúc của các con làm chúng tôi hết sức cảm động. Cho nên sự ra đi của Anh là một mất mát lớn của gia đình không gì bù đắp nổi, từ nay ngôi nhà cũ vắng Anh rồi, vào ra quạnh quẽ thiếu vắng người chia sẻ những buồn vui. Với học trò, Anh đã trọn nghĩa làm thầy. Với bạn bè, Anh đã sống chan hòa tình cảm. Anh ra đi tình thương còn để lại, và bạn bè thương tiếc không nguôi. Nhưng thôi, nghiệp trần nay đã mãn, nợ thế không còn vương. Thôi Anh hãy nhẹ nhàng cất bước.

          Chúng tôi là những bạn bè và học trò cũ của Anh, đến đây xin được thắp nén nhang tiễn biệt Anh.
                        Vòng hoa tưởng niệm bạn hiền
                        Hương khói tỏa ấm tình thân hữu

         Chúng tôi xin cầu nguyện cho Anh được sớm vui miền lạc cảnh.

          Xin kính tiễn biệt Anh.

          Cựu Giáo viên và Học sinh Trường THCL Kiến Hòa.

No comments:

Post a Comment