Tất cả chỉ còn là ký ức *
Hoa xuân - thầy Nguyễn Siên. |
Thưa Cô,
Thế là Cô đã đi xa, thực sự
đi xa. Mặc dù chúng em đã biết trước chuyến đi ấy không sớm thì muộn
cũng sẽ đến, nhưng vẫn là bất ngờ đối với chúng em.
Thưa Cô,
Thế là sau
gần 40 năm và sau rất nhiều cuộc chia ly, hôm nay là cuộc chia ly thật
sự.
Giờ tất cả
chỉ còn là ký ức. Quyển sách Giảng văn của Thẩm Thệ Hà đã từng
gắn bó với chúng em, trong đó bài Hoa
súng của Đinh Gia Trinh đã cho chúng em sáng tỏ thêm một cách suy
nghĩ mới, một cách nhìn nhận mới trong quan niệm của người đời về hoa sen, hoa súng mà trong đầu óc
của những đứa học trò đệ nhất cấp chưa hề biết đến.
Giờ chỉ
còn là ký ức về quyển truyện “Những
người áo trắng” của Nhật Tiến mà chúng em đã lùng sục khắp các
nhà sách ở Kiến Hòa, Mỹ Tho để chia nhau trong tổ, đọc say sưa và làm
bài thuyết trình trước lớp, có cả “lưu diễn” sang các lớp khác. Với
chúng em, đó là cả một tâm trạng hồi hộp nhưng trong nhiệt huyết bừng
bừng của lòng say mê bộ môn Cô đã trao cho, một luồng sinh khí mới trong
phương pháp dạy và học môn Việt văn hình như chưa từng gặp ở một lớp nào khác;
và thất bại hay thành công là điều chúng em không hề nghĩ tới, chỉ
thấy có dịp quen thêm rất nhiều bạn mới, vui đến nao lòng!
Giờ chỉ
còn là ký ức những buổi đi viếng cồn Đạo Dừa. Trong cảnh thiên nhiên
tươi đẹp và thanh khiết đó, đặc trưng của cả miền Tây Nam Bộ, lớp
chúng em đã học được rất nhiều điều về tình yêu quê hương, đất nước
mà đến giờ nầy vẫn còn nguyên cảm giác cùng thêm nỗi day dứt của
hiện tại.
Giờ chỉ
còn là ký ức về Người Cô - Giáo sư
hướng dẫn của chúng em, đã mất nhiều tâm trí lo cho cả lớp, từ
những đứa chăm ngoan đến những đứa vụng về, yếu kém. Nỗi buồn vui
của Cô đã lan tỏa đến từng học sinh, nên chúng em tự nhủ phải cố gắng nhiều
hơn. Tờ Đặc san Xuân của lớp được viết tay, đem đến nhà in Nam Hiệp
nhờ đóng lại chỉ dày hơn 1cm nhưng là cả một sự nâng niu thích thú
của cả lớp; lại có thêm một số bài của lớp được đăng trong nguyệt
san Bừng Sống của Trường Trung
học Kiến Hòa.
Thưa Cô,
Chúng em
giờ mỗi đứa một phương và cũng có đứa làm nghề dạy học. Thời gian
qua đi, các em nhỏ vẫn tiếp tục đến trường, thầy cô vẫn tiếp tục
dạy dỗ, nhưng dòng sông đã trôi qua không giống như ngày xưa nữa; chúng em
tìm đâu được quyển Giảng văn của Thẩm Thệ Hà cùng phương pháp dạy
văn của ngày xưa! Nhớ về quá khứ, chúng em càng tiếc nuối, thương cho
các em nhỏ ngày nay và cũng là hình ảnh chúng em ngày xưa, nhớ đến
Cô và quý Thầy Cô dưới mái Trường Trung học Công lập Kiến Hòa.
Thưa Cô,
Cô đã ra đi
thanh thản, không như lo sợ của chúng em là Cô phải chịu đựng những đau
đớn của căn bệnh triền miên. Tìm lại quyển tập ngày xưa, trong giờ
gặp lớp hướng dẫn, lớp trưởng đã tỉ mỉ ghi lại câu nói của Cô: “Cô chấp nhận những buồn phiền của
cuộc đời mà không than van”. Lúc
Cô nói, buồn phiền đó là buồn phiền của lớp Tứ 7 gây cho Cô. Nhưng
thời gian sau đó, Cô phải nhận buồn
phiền của thời thế đến với Cô; và Cô vẫn an nhiên tự tại, sống vui
với gia đình, với đồng nghiệp, với xóm giềng và với những học trò
của Cô. Hình ảnh thánh thiện của Cô sẽ luôn ghi khắc sâu trong cuộc
đời học sinh của chúng em mà không phải ai cũng có được. Và trong thế
giới vĩnh hằng nơi Cô đến, chúng em biết rằng Cô mãi mãi yên vui cùng với những hình ảnh tốt đẹp nơi trần thế, trong đó có
lớp Tứ 7 của chúng em.
Vĩnh biệt
Cô!
-------------------------
* Bài điếu văn do đại diện lớp Tứ 7 đọc tại lễ an táng Cô
Phạm Thị Hạnh.
No comments:
Post a Comment