Kỷ niệm trường xưa
Lê Ngọc Sện
Tuổi
già đã sầm sập đến rồi! Nhớ ngày nào đến đây ở tuổi hoa niên phơi phới mà giờ
sắp sửa “Thất thập cổ lai hy”!
Xưa mình thấy các cụ ông ở tuổi 70 râu dài, tóc búi,
phong cách đỉnh đạc…khiến mình rất nể trọng. Giờ thì ta ra sao? Đến tuổi 70 thì
như thế nào? Chưa gì mà đã thấy chân dùng-gối mỏi, suy nghĩ nhiều mà làm thì
chẳng bao nhiêu; lại có lúc nhớ nhớ - quên quên rất đáng ngại.
Hồi tưởng lại giai đoạn đầu bước chân vào nghề dạy học, 5
năm với biết bao kỷ niệm, rồi mảnh đất – tình người đã níu giữ chân tôi đến
suốt cuộc đời…khiến tôi không khỏi bồi hồi xúc động.
Xin cho tôi được trải lòng qua những trang tạp văn nhắc
lại những kỷ niệm với Trung học Kiến Hòa, trong đó có lúc nói nhiều về mình,
khi thì về một Anh – Bạn, hay một sự kiện hoặc chỉ một chi tiết (nhưng quan
trọng) có liên hệ Kiến Hòa…
Chắc cũng không thể nào nói hết được tình nghĩa của các
Anh – Chị - Bạn đồng nghiệp, của các em Học sinh; và cả quê hương thân thương
này.
Chuyện họp mặt cựu
học sinh
Hôm 21-11-2015 tôi đi đám cưới của một học sinh cũ ở Mỹ
Thạnh An (là học sinh giỏi môn Địa lý của trường THPT Nguyễn Đình Chiểu-2004),
khi ra về thì bị một anh kéo lại nói chuyện:
-
Thầy về hả? Thầy
bà con với nhà này ra sao?
- Cô dâu là đệ tử ruột trước đây của tôi nên tôi đến chúc mừng!
- Thầy có nghe nói cựu học sinh Trung học Kiến Hòa năm nay họp mặt ở Sài Gòn chớ không họp ở Nhường Trà chưa?
- Cô dâu là đệ tử ruột trước đây của tôi nên tôi đến chúc mừng!
- Thầy có nghe nói cựu học sinh Trung học Kiến Hòa năm nay họp mặt ở Sài Gòn chớ không họp ở Nhường Trà chưa?
-
-
Tôi chưa nghe. Cũng đâu nhất thiết tổ chức cố định một nơi hoài, chỉ có
điều trên Sài Gòn thì hơi xa, nếu có ai lo được xe lớn để cùng đi thì sẽ thuận
tiện…
-
-
Trước đây họp mặt ở Sài Gòn em cũng có dự rồi, nhưng lần này chắc không
đi. Càng đi họp thì đôi khi càng thấy buồn!
- Tại sao vậy?
- Tại sao vậy?
-
Tội nhất là các chị lớn tuổi, lụm cụm đến họp mặt, thường ngồi thui
thủi, ít được đoái hoài, ra về rồi buồn…
-
Không hẵn như em nghĩ. Ban tổ chức Thầy – Cô cũ ít người nên đâu có thể
“một kè một” được.
Bản
thân tôi nè, khi đến dự họp mặt tôi thường rề rà ngồi chung với các
cựu học sinh; hoặc phụ đón
tiếp nữa. Tôi còn nhớ, như các anh chị cựu học sinh lớn tuổi từ huyện Mỏ Cày
đến, chị Lý Mai (thành phố` Bến Tre) hay chị Cưu (74 tuổi- ở Giồng Trôm)…chuyện
trò thâm tình như chị- em vậy, chớ đâu phải bỏ mặc.
-
- Một số người lại vây lấy Thầy- Cô, rồi Thầy-
Cô chỉ quanh quẩn với các bạn ấy thôi Thầy ơi.
-
- Nói vậy là em đã có ý trách móc. Em thử đặt
mình vào Ban tổ chức để rồi thấy mình có thể làm được những gì!?
Tôi
cũng hiểu tâm trạng của em – người cựu học sinh dự họp mặt cựu học sinh. Nếu em
sẵn lòng thì hãy nghe chuyện của tôi để chúng ta đồng cảm:
* *
*
Tôi cũng là một cựu học sinh trường Trung học Tân An
(Long An). Hàng năm các cựu học sinh trường Trung học Tân An đều có tổ chức họp
mặt. Riêng tôi do ở xa, nhà lại rất neo
đơn…nên không biết và không tìm hiểu về việc họp mặt đó. Sau khi nghỉ hưu mấy
năm, đến năm 2013 một bạn thân đột nhiên gọi điện mời họp. Rất vui mừng và nôn
nao, mình chạy xe về Long An.
Buổi họp mặt được
tổ chức tại nhà hàng Biển Đông (thành phố Tân An – Long An). Lần đầu tiên
sau 45 năm ra trường, bạn học chung lớp chỉ thấy có 2 người (một người gọi điện
thoại mời, còn một anh đứng cầm mi-cờ-rô làm MC. suốt buổi). Các thầy cũ ngồi
chung một bàn, các cô ngồi ở bàn khác, nhìn kỹ vẫn không nhớ mặt và tên quá 5
người (em xin lỗi quý Thầy- Cô).
Tôi chuẩn bị một phong bao lì- xì rồi tiến đến bàn gặp
Thầy dạy Giáo dục Công dân N.V.P : “Em xin kính chào quý Thầy. Em kính gặp Thầy
Giáo dục Công dân”. Tôi tiếp:
-
Thầy khỏe không Thầy? Thầy về Sài Gòn
hay ở Long An?
Thầy
nói:
-
Tôi ở với con-cháu tại thành phố Tân
An. Dạo này yếu lắm – 76 tuổi rồi.
Tôi
chúc mừng năm mới, kính trao bao lì-xì và chúc sức khỏe Thầy.
- Em
là Lê Ngọc Sện. Thầy nhớ em không?
Thầy
ậm ờ, cám ơn.
- Thầy
có nhớ hồi em học lớp Đệ Thất (1960-1961), em ghiền đọc truyện, phải tốn nhiều
tiền để thuê mướn sách vì vậy cuối tuần hết tiền nên em đến nhà Công vụ, thập
thò chờ gặp Thầy mượn tiền để đi xe lam về quê, đó Thầy.
Chắc
Thầy không nhớ dù tôi mượn đến 2 lần (đã trả Thầy đàng hoàng) và tôi nghĩ cũng
không đứa nào khác dám mượn tiền của ông Thầy đâu. Kỷ niệm đến vậy mà Thầy
không nhớ thì có hụt hẩng không?
Đi
quanh quẩn, mình học Trung học Tân An đến 8 năm mà sao không
nghe ai kêu mình cả. Thấy
một anh có vẻ quen quen, mình hỏi đại:
-
Bạn là Th. phải không?
-
Không phải, trật
rồi! Coi chừng tôi phạt ông đó!
Tôi
vội lãng đi…(sau mới biết đó là bạn K. trong Ban tổ chức).
Đầu
năm 2014, lần thứ hai tôi đi họp mặt cựu học sinh Trung học Tân An, gặp được 4
bạn nam và 2 bạn nữ cùng lớp ngày xưa. Tôi vui mừng tiến đến gặp cô:
-
- Thưa Cô. Thầy – Cô vẫn khỏe? Từ
lúc ra trường đến nay em mới gặp lại Cô…
-
Khỏe - cám ơn.
Em là cựu học sinh khóa nào?
-
Em là Lê Ngọc
Sện, lớp 12A2 (1967-1968). Cô có nhớ không?
Cô
suy nghĩ rồi À – À…
-
Năm đầu tiên cô về dạy môn Vạn Vật lớp Đệ Nhất, khối lớp Ban A. Ở kỳ thi
Đệ nhất lục cá nguyệt, Cô chấm bài chung các lớp Cô dạy, em là học sinh có bài
thi đạt điểm cao nhất; đã được Cô nêu tên tuyên dương đó Cô.
-
Vậy hả!? (chắc
Cô cũng không nhớ).
Một
vài bạn khác kéo đến, Cô phải tiếp chuyện…Rốt cuộc Thầy- Trò đâu có hàn huyên
được gì.
Thế
đó, năm đầu tiên Cô đứng lớp, đã tuyên dương mình…; mà mình ở Trung học Tân An
chỉ duy nhất, không trùng tên với một ai…vậy rồi Thầy- Cô không nhớ được, có
buồn không!?
Bạn
bè lèo tèo như vậy. Thầy-Cô không ai nhớ được mình…mà không nhớ thì làm sao
chuyện trò rôm rả cho được.
Giật
mình, tôi nghĩ lại mình cũng thế thôi, buồn làm gì. Thời gian, tuổi tác, công
việc…bây giờ mình có nhớ được bao nhiêu cựu học sinh Trường Trung học công lập
Kiến Hòa?
Thầy Lê Ngọc Sện dự họp mặt cựu học sinh Trung học Tân An |
Đầu năm 2015. Vào ngày họp mặt cựu học
sinh Trung học Tân An, lớp mình chỉ
có 4 đứa bạn nam: một đứa phải làm MC. chung, 3 đứa còn lại gọi điện lôi kéo
mình về nhà một bạn ở huyện cho “vui hơn”. Mình từng là cán bộ của lớp, biết
tính sao; cuối cùng ngả về phía lớp cũ, đi theo 3 bạn nam “họp mặt” riêng. Nghĩ
lại cũng có lỗi với Ban tổ chức, với Thầy-Cô và các cựu học sinh khác.
* *
*
- Em thấy đó, để tổ chức được cuộc gặp mặt các
cựu học sinh với các Thầy-Cô cũ, đâu có đơn giản.
Muốn
quy tụ được đông đảo cựu học sinh và các Thầy-Cô giáo cũ cùng sinh hoạt, thực
hiện đầy đủ theo mục đích yêu cầu của cuộc họp mặt thì đâu có dễ dàng gì. Nếu
ai cũng rụt rè, miễn cưỡng thì làm sao gắn kết với nhau.
Hãy
thông cảm và mở lòng ra. Phải lăn xả vào cùng chung tay tổ chức và quây quần
vui vẻ thì tự khắc sẽ vui lên. Dù sao cũng còn mối dây liên hệ là “cựu” với
nhau cả mà…
-
-
À xin lỗi em tên gì? Nói chuyện với nhau rất nhiều và khá lâu mà tôi
không nhớ em là ai?!
-
-
Em không có học với Thầy nên Thầy không biết, bà xã của Thầy biết nhiều
về em vì em ở cùng xóm với chị ấy (ngay đầu đường NHĐ.). Em tốt nghiệp năm 1973
sau chị 3 năm. Nói em “T.Tr” là chị biết.
- Thôi! Hãy phấn
khởi hơn, tích cực lên nghe! Xin chào!
Thầy Lê Ngọc Sện chuẩn bị cho một lần họp mặt cựu học sinh Trường Trung học công lập Kiến Hòa. |
Bến Tre 2016.
No comments:
Post a Comment