04/05/2014


KÝ ỨC THỜI ÁO TRẮNG

Lời phê chân tình!

Nguyễn Thành Nhơn

Xưa tôi không là học sinh xuất sắc được ghi tên trong bảng Danh dự của nhà trường hàng năm; không có thành tích gì đáng kể, gây ấn tượng đối với thầy cô qua các thời kỳ. Giờ không phải là một người thành đạt trong công việc, trong cuộc sống bộn bề, lo toan này !
Một chiều bất chợt nhận được tập “Kỷ yếu 20 năm họp mặt (Hồ Chung Thủy - tập 2)” do người anh trao. Qua từng trang sách, những ký ức một thời áo trắng cứ đua nhau hiện về, với biết bao nỗi niềm của đứa học trò sau 47 năm vắng bóng thầy cô cũ, bạn bè xưa; rời xa mái trường Trung học công lập Kiến Hòa thân yêu !
Vội vã vào tủ sách gia đình, tìm lấy cặp hồ sơ học sinh mà từ sau ngày giải phóng 30/4/1975 đến nay tôi vẫn cất giữ cẩn thận bên mình, xem như là báu vật của một thời áo trắng sân trường!
Nhà nghèo, đông anh em nên việc phấn đấu rồi được vào trường công lập qui mô và chất lượng nhất tỉnh thời đó, có nề nếp hơn, đỡ tốn học phí hơn như anh em chúng tôi cũng là niềm vui sướng, vinh dự lớn lao đối với bản thân và gia đình rồi.
Buổi sáng, buổi học của nam sinh và ngược lại. Học sinh Trường Trung học công lập Kiến Hòa ở 2 cấp học đông lắm. Hai anh em chúng tôi đèo nhau trên chiếc xe đạp không có ba ga để đến trường. Vất vả nhưng phấn chấn vô cùng. Anh tôi đang học lớp 11 còn tôi đã vào lớp đệ thất của trường.
Vào trung học, tôi ngán nhất là môn lịch sử. Học trễ, lớn tuổi hơn bạn bè, nhưng sức học cũng xoàng, có lúc đặng lúc không. Nên học kỳ I đã bị cô Lữ Thị Đoàn – giáo sư dạy môn Sử- Địa phê một chữ “Kém” khô khan, to tướng vào thành tích biểu! Lời phê này gồm cả mặt học lực và hạnh kiểm của học sinh. (Vì trong trang lời phê của thành tích biểu có ghi rõ yêu cầu như thế)
Lần đầu tiếp xúc nội dung lời phê ấy, tôi cảm thấy giận cô Đoàn vì bản thân mình không có lỗi gì về hành vi, đạo đức đến nỗi phải nhận lấy đánh giá chung “xấu” như thế. Nhưng sau đó được cô Giám thị (Trần Thị Ất) giải thích, lòng thấy an tâm hơn. Biết đây là lời phê chân thật để học trò phấn đấu, nên bắt đầu từ đó trong học tập tôi có tập trung hơn. Sang học kỳ II được cô đánh giá là “Khá, tiến bộ, đáng khen!”.
Mọi ấm ức vỡ òa, theo dòng thời gian dần quên lãng. Nhưng trong công việc quản lý mình đang làm, luôn dặn lòng, nhắc nhỡ đồng nghiệp giáo viên: Học sinh là thế hệ trẻ, tương lai của đất nước, cần có sự chăm chút thật chân tình, cần có lời nhận xét xác đáng để các em có kỹ năng sống và làm việc hiệu quả, hữu ích cho đất nước hơn!
Thành kính tri ân các bậc tiên sư đã tận tình dạy dỗ, dìu dắt chúng em trưởng thành về nhân cách, tri thức.

(Nguyễn Thành Nhơn, lớp đệ thất 7, niên khóa 1969-1970,
Trường Trung học công lập Kiến Hòa).

 Hiện là giáo viên trường THCS Châu Bình- Giồng Trôm- Bến Tre.
 Quê quán: xã Châu Bình, huyện Giồng Trôm, tỉnh Bến Tre.

                                                                                                     (Châu Bình, ngày 21/4/2014).




No comments:

Post a Comment