Viết ngắn
Đi học về…
Sáu Quang
Những mùa xuân đi qua. |
Nhà tôi cả thảy mười anh chị em. Ba tôi là thầy giáo, má
tôi sáng sớm bánh xôi để kiếm thêm cho mỗi đứa gói xôi lót lòng. Má tôi không
đi dạy học nhưng khi bán hết xôi, lúc xách chiếc thau không về nhà, nhiều người
gặp má tôi vẫn chào:”Bà giáo”. Có người còn “thưa”:”Bà giáo đi chợ mới về…”.
Vừa về đến nhà là má tôi lo nấu cơm trưa cho chúng tôi.
Buổi trưa, đứa em út đi học về vừa bỏ chiếc xe đạp bên gốc cây trứng cá, liền
chạy thẳng đến garde - manger, mở tủ ra, la lớn: “Má ơi…hết đồ ăn cho con rồi!”.
Rồi đứa trẻ học sinh thông minh này ngồi ăn cơm với nước mắm, có giọt nước mắt
rơi rơi. Má tôi ngồi bên cạnh hiểu rằng hôm nay nhà có ít quá thức ăn, vả lại
các con về nhà giờ giấc không chính xác, đứa lớn, đứa nhỏ về trước sau không
biết chứ các anh chị không giành ăn với con đâu. Thông thường, ở nhà tôi, ai về
trước thì vẽ một khúc cá ăn, nhiều khi để trọn cho em một khứa cá kho y nguyên đến chiều.
Trong Viết ngắn Đi học về...của bạn Sáu Quang, chữ khó nhất là vẽ khúc cá. Đúng rồi: vẽ cá chứ không vẻ, dẻ, dẽ gì hết. Tôi đã đọc một số bài, thấy người ta không viết gắp cá ăn mà viết vẽ cá ăn.
ReplyDeleteTôi cũng đồng ý đây là từ rất khó viết đúng! Thật tình ban đầu tôi cũng không biết từ này viết thế nào cho đúng. Tra Việt Nam Từ Điển (Khai Trí Tiến Đức xuất bản) thì thấy: Vẽ. Tách tỉa ra: Vẽ bắp ngô. Vẽ khúc cá. (Trang 631, dòng 19 từ trên xuống, cột 1). Có ai biết từ nguyên của từ này không?
ReplyDeleteVí như người ta không viết giề lục bình hay dề lục bình mà viết về lục bình mới chính xác (dù thấy hơi ngộ ngộ).
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDelete