Chuyện lớp tôi ngày xưa
Thầy
Văn Ngọc Khôi
Người thầy kính
mến không bao giờ quên: Thầy Phan Văn Sáu
Minh họa: S .Thống. |
Ơn thầy vời vợi non cao
Học trò khắc cốt ghi sâu suốt đời (?)
Thầy dạy lớp tôi năm đệ tứ(1958-1959) môn Pháp Văn,
thầy là một trong số thầy cô tận tâm bậc nhứt mặc dù có một thời
gian thầy bịnh nặng và nghỉ dạy một lúc lâu.
Ai từng học với thầy đều không quên câu: “Allez, aux
genoux! Suivant! Suivant!...”.
Học với thầy là điều may mắn lớn và phải học
thật chu đáo, chăm chỉ…vì nếu chậm chạp, sơ sót thì sẽ nhận được
câu trên. Với một câu, thầy hỏi nhiều mặt khác nhau…Vì vậy, chỉ có
học kỹ mới vượt qua nổi. Bầu không khí lúc nào cũng sôi động, không
bao giờ trầm lắng…Đặc biệt là lúc học các bài ngụ ngôn của La
Fontaine, thầy nhập vai con chồn hay con sói…và khi trả bài ta cũng
phải thể hiện giống vậy. Nếu không, thầy nạt lớn “loup mà vậy hả?”
rồi thây xô qua một bên và bắt đầu ngôn ngữ giận dữ của “ loup” đối
với cừu non.
Thầy muốn mình học kỹ, hiểu rõ nên đôi lúc thầy
rất nóng tính. Thầy thương, lo cho học trò, nên dạy kỹ và rất nghiêm
khắc. Nếu chậm trả lời thì “Allez, aux genoux”. Đôi khi, có những
chuyện không nín cười được khi một bạn chậm chạp thì thầy nói to
với cả lớp: “Tụi bây coi đó! Bây giờ nó biểu tao chờ nó ra chợ uống
ly nước chanh!”. Hoặc: “Anh Hai ơi! Coi nó đó!”. Thầy dạy dùng động từ
khi nào có “de” khi nào không một lần, có bạn vừa nói xong, thì thầy
nói to với cả lớp “Bây coi đó! Chỗ đó mà khi không nói…xáng chữ
“đờ” vô chi tế mẹ tao hả?!”.
Sau này, khi chuyển sang học lớp đệ tam ở Trường
Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho, hầu hết chúng tôi đều ở tốp đầu.
Một số kiểu thức của thầy, sau nầy, tôi áp dụng
trong các lớp của mình cho dù đó là lớp tiếng Anh(thầy không hề nói
gì về bản quyền phương pháp sư phạm). Một nén nhang thơm kính dâng
thầy.
Quì gối:
Không phải quì dưới sàn như hồi tiểu học mà
quì trên băng ngồi. Nhiều ông tồng ngồng thật mà mắc cười!
Thầy trò cãi
nhau “vì ngôn ngữ bất đồng”:
Hai khóa đầu của Trường Trung học Bến Tre,
chúng tôi phải làm quen với nhiều thầy miền Bắc, Trung với nhiều từ
xa lạ, nhiều giọng điệu khác biệt đối với đám nhỏ nhà quê chúng tôi.
Quả là nhiều bỡ ngỡ lắm.
Chuyện là… Hôm ấy, giờ địa lý của thầy Trần Đại
Khâm(dường như còn là sinh viên). Bài học đã xong, đến phần vẽ bản
đồ. Cả lớp đang làm… Thầy Khâm nói: “Em Hà(chị lớp trưởng), thầy
nhờ tí!”. Chị Hà dạ rồi nhanh nhẹn đi ngay… Một chặp, chúng tôi đang
vẽ thì nghe thầy Khâm nói to: “Ối giời ơi! Thầy bảo em mua sắn mà sao
em lại mua củ đậu” Chị Hà nói: “ Thầy biểu em mua sắn thì em mua
sắn, sao thầy lại nói vậy?”
Thầy trò hai người “kẻ nói gà, người nói vịt”,
chị Hà không cho là mình có lỗi.
Một chặp, thì tôi xin phép được nói(nhờ vào năm
đệ thất và đệ lục tôi đọc khá nhiều sách của Tự lực văn đoàn).
Nghe xong, thầy Khâm lẩm bẩm: “Khoai mì hở? Khoai mì, khoai mì…”. Sau
này, có lúc nào đó, chị Hà sẽ nhớ lại chuyện này nhưng không biết
thầy Khâm có còn ở cõi ta bà này không hay đã đi chơi xa đâu đó rồi!
Khai quật bài
thơ chôn vùi 55 năm:
Bữa đó, thầy Trần Minh Trung vừa phạt bạn Trương
Văn Du(đâu miệt vườn thánh thất) và thầy nói thầy đau lòng vì vừa
cấm túc bạn Du cách đây vài hôm. Tôi lấy giấy viết những câu thơ và
đưa cho bạn Lê Van7 Hoang. Rồi ngày qua, qua đi, qua đi…(xin phép nhà thơ
Phạm Thiên Thư).
Rồi cách một năm trước, họp mặt ở hội quán
Nhường Trà, bạn Hoàng đưa tôi một miếng giấy nhỏ và hỏi có nhớ gì
không. Tôi nói quen quen mà không biết ai viết dù còn nhớ bạn Du. Đáp:
“Của ông đó!”.
Bài thơ như sau:
Ghẹo bạn Du(mượn lời thầy T.M.T)
Tôi đã còng – sin chú Trương Du
Lòng tôi đau xót chẳng gì bù
Buổi học hôm qua tôi còn nhớ
Tôi đã còng – sin chú Trương Du(1957, đệ lục).
Ôi! Ước gì có ngày nào đó, tôi được gặp “Chú
Trương Du” để “xem dung nhan ấy bây giờ ra sao?”
No comments:
Post a Comment