28/01/2015


          Xuân về, Thầy – Trò lại gặp nhau

Huỳnh Tấn Kim Khánh

Hôm nay, xuân đã về, chúng ta sắp họp mặt Tất niên lần thứ 21 năm Giáp Ngọ 2014, đón chào tân niên Ất Mùi 2015 của Nhóm Cựu Giáo viên – Cựu Học sinh Trung học Công lập Bến Tre.
Trong giây phút đặc biệt này, trước hết, chúng ta cùng tưởng nhớ hơn 60 thầy cô của trường, từ thầy Nguyễn Văn Trinh – hiệu trưởng đầu tiên – đến cô ba Sinh, gần đây là cô Hạnh, thầy Trọng, thầy Hiếu, những thầy cô yêu dấu đã mãi mãi đi xa.
Tuy nhiên vẫn còn nhiều niềm vui sum họp đọng lại trong suốt năm qua mà chúng ta không thể nào quên. Ngoài một số lần họp của những khóa học do các em cựu học sinh tổ chức, có thể nhắc lại những buổi họp mặt do Ban Liên lạc hoặc do thầy cô tổ chức sau đây.
* Vừa ra Tết, mới ngày mùng 8, một số thầy cô và khoảng 50 cựu học sinh du xuân từ núi Tà Cú đến khu Đồi Sứ, Phan Thiết. Hai đêm lửa trại rồi văn nghệ với những tiếng cười sảng khoái vang vọng cả bãi biển, đồi thông. Trưa hôm sau, thầy trò cùng chinh phục hải đăng Kê Gà, ngọn đèn biển sừng sững trên đảo đá cao vút giữa trời nước bao la.
* Vài tháng sau, các thầy cô tổ chức buổi tiệc mừng thọ cô Tô Thị Lễ 80 tuổi và cô Nguyễn Thị Ngọc Mai 70 tuổi thật ấm cúng, thật thân tình.
* Rồi Trung thu đến, mừng thầy cô Nguyễn Đăng Phu trở về. Mọi người xúc động đến rơi nước mắt khi nhận thấy, sau cơn bạo bệnh, thầy Phu vẫn khỏe như xưa.
* Đến ngày 11/10, khoảng 120 thầy trò cùng đi Hồ Đắng, ở khu nghỉ mát của Kỳ Trân. Còn nhớ ánh lửa trại bập bùng “nối vòng tay lớn” làm biển đêm như nổi sóng, những lời ca lúc dìu dặt, lúc ngân vút đỉnh trời đêm đại dương, hòa làn gió biển lành lạnh, mênh mang.
Trưa hôm sau 12/10, các em tham quan Vũng Tàu, có dịp thưởng thức món cháo “sơn hào”, thật thú vị biết bao.
* Đến 23/11/2014,  suốt một ngày trọng đại, chúng ta kỉ niệm 60 năm – Trường Trung học Công lập Bến Tre qua các thời kỳ. Lễ hội mang ý nghĩa truyền thống sâu đậm, để lại dấu ấn không phai trong tâm khảm của hơn 500 học sinh và thầy cô, đại diện cho hàng vạn học sinh đã học tập và hàng trăm giáo viên từng giảng dạy tại ngôi trường thân yêu này 60 năm qua. Niềm vui còn nhân lên khi được tin trường ta vẫn tồn tại, vậy là thầy trò vẫn còn chốn dấu yêu để cùng đi về, họp mặt.

          Ngay giây phút này, các em hãy nhìn rõ nét mặt từng thầy cô: dáng sắc già theo tuổi tác, sức lực mòn theo năm tháng. Nói thì thêm buồn, thêm thương : gần mười năm rồi, thầy Huỳnh Minh Đức phải ngồi một chỗ do tai biến, vài năm gần đây, thầy Tăng Tám, thầy Hồ Văn Trai, thầy Phan Hồng Lạc và một số thầy cô ngụ tại Sài Gòn không về Bến Tre được để họp mặt với chúng ta vì yếu, vì mệt.
          Còn các em thì sao? Thầy cô có lúc tưởng về năm mươi năm trước, những gương mặt học trò mình ngây thơ biết bao, xinh đẹp biết bao, đáng yêu biết bao. Mà giờ đây, mái tóc bắt đầu bạc, gương mặt cũng in vài nếp nhăn. Có em đã là ông nội, là bà ngoại rồi. Ôi thời gian thật là khắc nghiệt!
-         Xin mở dấu ngoặc kể câu chuyện nhỏ. Trên chuyến xe về Sài Gòn chiều 23/11, sau lễ kỉ niệm 60 năm thành lập trường, một em cựu học sinh hỏi cô Lan và tôi rằng mình mới làm lễ hôm nay, vậy còn tổ chức tất niên vào cuối năm nay nữa không. Tôi khẳng định là có. Em reo lên : “Vậy tụi em còn dịp gặp thầy cô và bè bạn lần nữa rồi! Mừng quá!”. Nỗi vui mừng của em làm tôi thật xúc động.
Cho nên có dịp là thầy trò chúng ta gặp nhau, tay bắt mặt mừng, thăm hỏi, chuyện trò cho đỡ nhớ nhung – dù giây lát – cũng quý vô ngần. Mong rằng qua năm sau, Ban Liên lạc hãy tổ chức nhiều buổi họp mặt càng nhiều càng tốt.

Vài dòng tâm sự, một chút ước mong vừa giãi bày xong. Nhân dịp xuân về, xin gửi đến mọi người lời chúc dồi dào sức khỏe, ngập tràn niềm vui trong năm mới.


15/01/2015


            Chuyện lớp tôi ngày xưa

            Thầy Văn Ngọc Khôi

            Người thầy kính mến không bao giờ quên: Thầy Phan Văn Sáu

Minh họa: S .Thống.

            Ơn thầy vời vợi non cao
            Học trò khắc cốt ghi sâu suốt đời (?)
            Thầy dạy lớp tôi năm đệ tứ(1958-1959) môn Pháp Văn, thầy là một trong số thầy cô tận tâm bậc nhứt mặc dù có một thời gian thầy bịnh nặng và nghỉ dạy một lúc lâu.
            Ai từng học với thầy đều không quên câu: “Allez, aux genoux! Suivant! Suivant!...”.
            Học với thầy là điều may mắn lớn và phải học thật chu đáo, chăm chỉ…vì nếu chậm chạp, sơ sót thì sẽ nhận được câu trên. Với một câu, thầy hỏi nhiều mặt khác nhau…Vì vậy, chỉ có học kỹ mới vượt qua nổi. Bầu không khí lúc nào cũng sôi động, không bao giờ trầm lắng…Đặc biệt là lúc học các bài ngụ ngôn của La Fontaine, thầy nhập vai con chồn hay con sói…và khi trả bài ta cũng phải thể hiện giống vậy. Nếu không, thầy nạt lớn “loup mà vậy hả?” rồi thây xô qua một bên và bắt đầu ngôn ngữ giận dữ của “ loup” đối với cừu non.
            Thầy muốn mình học kỹ, hiểu rõ nên đôi lúc thầy rất nóng tính. Thầy thương, lo cho học trò, nên dạy kỹ và rất nghiêm khắc. Nếu chậm trả lời thì “Allez, aux genoux”. Đôi khi, có những chuyện không nín cười được khi một bạn chậm chạp thì thầy nói to với cả lớp: “Tụi bây coi đó! Bây giờ nó biểu tao chờ nó ra chợ uống ly nước chanh!”. Hoặc: “Anh Hai ơi! Coi nó đó!”. Thầy dạy dùng động từ khi nào có “de” khi nào không một lần, có bạn vừa nói xong, thì thầy nói to với cả lớp “Bây coi đó! Chỗ đó mà khi không nói…xáng chữ “đờ” vô chi tế mẹ tao hả?!”.
            Sau này, khi chuyển sang học lớp đệ tam ở Trường Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho, hầu hết chúng tôi đều ở tốp đầu.
            Một số kiểu thức của thầy, sau nầy, tôi áp dụng trong các lớp của mình cho dù đó là lớp tiếng Anh(thầy không hề nói gì về bản quyền phương pháp sư phạm). Một nén nhang thơm kính dâng thầy.
            Quì gối:
            Không phải quì dưới sàn như hồi tiểu học mà quì trên băng ngồi. Nhiều ông tồng ngồng thật mà mắc cười!
            Thầy trò cãi nhau “vì ngôn ngữ bất đồng”:
            Hai khóa đầu của Trường Trung học Bến Tre, chúng tôi phải làm quen với nhiều thầy miền Bắc, Trung với nhiều từ xa lạ, nhiều giọng điệu khác biệt đối với đám nhỏ nhà quê chúng tôi. Quả là nhiều bỡ ngỡ lắm.
            Chuyện là… Hôm ấy, giờ địa lý của thầy Trần Đại Khâm(dường như còn là sinh viên). Bài học đã xong, đến phần vẽ bản đồ. Cả lớp đang làm… Thầy Khâm nói: “Em Hà(chị lớp trưởng), thầy nhờ tí!”. Chị Hà dạ rồi nhanh nhẹn đi ngay… Một chặp, chúng tôi đang vẽ thì nghe thầy Khâm nói to: “Ối giời ơi! Thầy bảo em mua sắn mà sao em lại mua củ đậu” Chị Hà nói: “ Thầy biểu em mua sắn thì em mua sắn, sao thầy lại nói vậy?”
            Thầy trò hai người “kẻ nói gà, người nói vịt”, chị Hà không cho là mình có lỗi.
            Một chặp, thì tôi xin phép được nói(nhờ vào năm đệ thất và đệ lục tôi đọc khá nhiều sách của Tự lực văn đoàn). Nghe xong, thầy Khâm lẩm bẩm: “Khoai mì hở? Khoai mì, khoai mì…”. Sau này, có lúc nào đó, chị Hà sẽ nhớ lại chuyện này nhưng không biết thầy Khâm có còn ở cõi ta bà này không hay đã đi chơi xa đâu đó rồi!
            Khai quật bài thơ chôn vùi 55 năm:
            Bữa đó, thầy Trần Minh Trung vừa phạt bạn Trương Văn Du(đâu miệt vườn thánh thất) và thầy nói thầy đau lòng vì vừa cấm túc bạn Du cách đây vài hôm. Tôi lấy giấy viết những câu thơ và đưa cho bạn Lê Van7 Hoang. Rồi ngày qua, qua đi, qua đi…(xin phép nhà thơ Phạm Thiên Thư).
            Rồi cách một năm trước, họp mặt ở hội quán Nhường Trà, bạn Hoàng đưa tôi một miếng giấy nhỏ và hỏi có nhớ gì không. Tôi nói quen quen mà không biết ai viết dù còn nhớ bạn Du. Đáp: “Của ông đó!”.
            Bài thơ như sau:
            Ghẹo bạn Du(mượn lời thầy T.M.T)
            Tôi đã còng – sin chú Trương Du
            Lòng tôi đau xót chẳng gì bù
            Buổi học hôm qua tôi còn nhớ
            Tôi đã còng – sin chú Trương Du(1957, đệ lục).

            Ôi! Ước gì có ngày nào đó, tôi được gặp “Chú Trương Du” để “xem dung nhan ấy bây giờ ra sao?”

07/01/2015

Thông báo Họp mặt

Ban liên lạc cựu Giáo viên và Học sinh Trung học Bến Tre trân trọng kính mời :
Quý Thầy Cô đã dạy và quý Bạn hữu đã học Trường Trung học Bến Tre/THCL Kiến Hòa/ TH Bán công đêm/THCL Lạc Long Quân/THPT Nguyễn Đình Chiểu/THPT Bến Tre/THPT Chuyên Bến Tre về tham dự 2 kỳ họp mặt thường lệ vào cuối năm:
1. Ngày 19-1-2015 (nhằm ngày 29 tháng 11 âm lịch năm Giáp Ngọ):
Ngày Giỗ hội Thầy Cô và bạn hữu đã mất, đồng thời cũng là ngày Giỗ Cô Ba Sinh, được tổ chức từ 8 giờ đến 12 giờ, tại chùa Bạch Vân, Phường 6, thành phố Bến Tre.
2. Ngày 1-2-2015 (nhằm ngày 13 tháng Chạp âm lịch năm Giáp Ngọ):
Kỳ họp mặt toàn thể lần thứ  21 của Ban liên lạc cựu Giáo viên và Học sinh TH Bến Tre, tổ chức tại Hội quán chay Nhường Trà, 538C Nguyễn Đình Chiểu, Phường 8, thành phố Bến Tre, từ 8 giờ đến 12 giờ, như thông lệ hàng năm.
Trân trọng kính mời và mong đợi được đón tiếp.
TM Ban liên lạc cựu Giáo viên và Học sinh Bến Tre
Trưởng ban tổ chức

Lương Văn Tô My.

02/01/2015


        Đáo tuế đầu tiên ở hội quán Nhường Trà

            Bạn Kim Liêng, cựu học sinh Trường Trung học công lập Kiến Hòa, sinh năm 1955, vào năm Ất Mùi(2015) này, Kim Liêng tròn 60 tuổi tây, 61 tuổi ta- tuổi của đúng vòng quay…đáo tuế.

Mừng đáo tuế Kim Liêng - ảnh: Tư Văn Nghệ


            Bạn Kim Liêng chọn ngày tết Dương lịch 1-1-2015 làm dấu ấn đáo tuế cho mình tại hội quán Nhường Trà(phường 8, TP Bến Tre).
            12 giờ trưa ngày 1-1-2015, gần 30 cựu học sinh và thầy- cô Nguyễn Đăng Phu có mặt tại Nhường Trà để chúc mừng Kiêng Liêng. Bạn Huỳnh Thanh Quang, Diệp Hoàng mang đến đây lẳng hoa nho nhỏ nhưng đậm tình.
            Bạn Lương Văn Tô My, Trưởng ban Liên lạc cựu giáo viên và học sinh Trường Trung học công lập Kiến Hòa  làm MC, giọng sôi nổi: “Chúc mừng bạn Kim Liêng…tròn 60 cái xuân xanh…”. Rồi, thắp nến, cắt bánh sinh nhật, vỗ tay, nâng ly, ca hát… Bạn Kim Liêng buông lời ca: “Lòng xao xuyến… mỗi năm hoa phượng rơi…nhắc lại câu chuyện buồn…”.
            Dịp này, các bạn cựu học sinh sinh năm 1955 như: Thanh, Thẩm, Thiều Quang, Kim Anh, Ngọc Anh, Hương, Bảo…lên phía trước, đứng chung chụp ảnh lưu niện với bạn Kim Liêng và trong bụng từng người chắc cũng nói thầm: “Ta cũng sinh năm 1955 đây…”. Riêng bạn Huỳnh Thanh Quang, sinh năm 1956(Bính Thân), chắc cũng nói nhỏ với riêng mình: “Học sinh Trường Trung học công lập Kiến Hòa niên khóa 1967-1974, sinh năm 1956 mới học đúng tuổi, 1955 là dư một tuổi, già hơn vậy mà cũng muốn… “khoe””.
            Nhưng những mái tóc trên giờ đều điểm bạc như nhau. Tôi nghĩ vào thời điểm này và sắp tới, cũng tại hội quán Nhường Trà này đây, sẽ có rất nhiều bạn bước vào tuổi đáo tuế để tiếp tục đi hết con đường trần. Hoan hô: Nhường Trà, hoan hô: Nhường Trà. Nhường Trà là chỗ dựa cho những cựu học sinh nay vừa trở thành thời trẻ của…tuổi già!

                                                                                                                           Lê Thị Thặng